Hạ Diệc Sơ ngước mắt nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi kia, dung mạo vạn phần quen thuộc giờ phút này tự cao tự đại, lạnh lùng xa cách, tựa như hết thảy trên thế gian này đều không chút nào tác động đến hắn.
Hạ Diệc Sơ nhíu mày, xem ra phải tự nghĩ cách cứu mình thôi, vạn nhất thân thể này không có nửa phần trọng lượng trong lòng hắn thì không xong.
Chết là nhiệm vụ cũng thất bại luôn.
Hạ Diệc Sơ trầm tư nghĩ cách tự cứu thì hoàng đế lên tiếng, âm thanh lãnh lẽo:
"Trẫm đáp ứng ngươi, thả nàng."
"Ha ha, đồng ý sớm như thế có phải tốt hơn hay không." Tên nam nhân bắt lấy Hạ Diệc Sơ cười ha ha, bỏ đao ra khỏi cổ Hạ Diệc Sơ.
"Các huynh đệ, chúng ta đi!" Nam nhân kia kêu một tiếng, kéo Hạ Diệc Sơ theo lối nhỏ mà đi.
Một số lớn hắc y nhân nghênh ngang hành tẩu trong hoàng cung, bên cạnh có không ít thị vệ mặc giáp cầm trường thương bao quanh đám thích khách.
Bởi vì thích khách có con tin nên thị vệ không dám tiến lên, thích khách bước lên một bước thì thị vệ lùi lại một bước.
Bị tên kia kéo qua cổng vòm bằng đá, Hạ Diệc Sơ đột nhiên thấy hàn quang lóe lên ở góc trái phía trên mái hiên. Tâm niệm vừa động, cô nhấc chân giẫm thật mạnh vào chân tên kia, cơ hồ đem toàn bộ sức lực ra dùng.
Tên kia không tránh được, thống khổ hét to lên một tiếng, tay đang nắm cổ áo Hạ Diệc Sơ cũng buông ra.
Nhân lúc chưa ai kịp phản ứng, Hạ Diệc Sơ nhấc chân chạy nhanh về phía thị vệ.
"Con mẹ nó! Bắt con tiểu tiện nhân kìa về đây!" Tên kia rống lên một tiếng giận giữ.
Ngay lúc này hàng loạt mũi tên bắn ra, đám hắc y nhân trúng chiêu, ngã xuống đất hàng loạt.
Thì ra hàn quang vừa rồi cô nhìn thấy chính là đỉnh mũi tên này được ánh sáng mặt trời chiết xạ ra tới.
Hạ Diệc Sơ chạy vài bước đã bị tên hắc y nhân kia túm tóc kéo trở lại. Hạ Diệc Sơ đau đớn muốn kêu thành tiếng nhưng cố cắn môi.
Tên thủ lĩnh hắc y nhân kéo Hạ Diệc Sơ vào góc tường.
"Dù sao đều phải chết, trước giờ lại không phát hiện Nhật An công chúa trẻ tuổi, xinh đẹp có tư sắc như vầy." Hắn duỗi tay vỗ vỗ mặt Hạ Diệc Sơ, thập phần vô sỉ hạ lưu. Đột nhiên hắn giơ tay xé rách quần áo Hạ Diệc Sơ.
"Lão tử cho dù chết cũng kéo theo người làm cái đệm lưng, cho tên cẩu Hoàng đế kia xem Hoàng muội hắn yêu thương nhất thừa hoan dưới thân ta."
"Xoẹt!"
Quần áo trước ngực Hạ Diệc Sơ bị xé toạc, lộ ra áo yếm màu hồng phấn bên trong. Da thịt trắng nõn nổi bật bên dưới yếm hồng càng làm người ta sinh tà niệm, muốn khi dễ.
Hắc y nhân thần sắc thay đổi, nhìn Hạ Diệc Sơ khoogn chớp mắt, ném kiếm trong tay, đè cô lên vách tường, cúi người về phía thân thể cô.
Cảm giác ghê tởm dấy lên, Hạ Diệc Sơ nhìn tên hắc y nhân này, ánh mắt u ám, trực tiếp lên gối vào đúng chỗ yếu ớt nhất giữa hai chân hắn.
Tên hắc y nhân sửng sốt sau đó gào to như bị chọc tiết:
"Giết ả! Mau giết ả cho ta!" Hắn quát các thủ hạ, bộ mặt dữ tợn, hai mắt sung huyết, tay... che lại đũng quần.
Hạ Diệc Sơ nhanh chóng thấp người, nhặt kiếm rớt trên mặt đất lên, đỡ một kích của đối phương. Chẳng qua, thân thể này quá yếu, đối phương lại có nội lức, Hạ Diệc Sơ cảm thấy đau đớn xé rách truyền đến, buông tay ra, kiếm lại rơi trên mặt đất.
Đối phương một kiếm đâm tới, Hạ Diệc Sơ toát mồ hôi lạnh, quay người tính chạy trốn.
Ngay lúc này, "Công chúa! Cẩn thận!", Hạ Diệc Sơ bị người lôi lại, ôm vào trong ngực, đổi chỗ cho nhau.
"Bang!" Hạ Diệc Sơ đập mạnh đầu vào vách tường, đau đến rơi nước mắt.
Chờ lúc cô được người khác bế lên thì những tên hắc y nhân đã được thị vệ giải quyết xong.