"Sao lại như thế này? Đã nói không làm việc nặng, thay thuốc thường xuyên là khỏi thôi mà."
Trương Thái y thấy Phó Diệc Sinh bị đưa đến, vết thương loang lổ máu, không khỏi nhăn mày. Ông ta y thuật cao siêu, nhưng rất ghét những kẻ không nghe lời dặn dò.
"Trương đại phu, ngài đừng nói nữa, mau xem cho hắn đi, đây là lệnh bài của công chúa."
Cung nữ đi cùng vừa nói vừa trưng ra kim bài sáng lấp lánh. Trương Thái y không dám chậm trễ, xốc quần áo Phó Diệc Sinh lên, bắt đầu chữa trị cho hắn.
Phó Diệc Sinh nhờ Hạ Diệc Sơ mà lần nữa lại nằm trên giường bệnh. Được cái may mắn là không chỉ Quân Ngôn Dục ban thưởng cho hắn, mà Hạ Diệc Sơ cũng cho người tặng hắn một bình kim sang dược.
Thái độ lạnh nhạt sau khi được cứu của Hạ Diệc Sơ khiến Phó Diệc Sinh không hiểu được, hắn chỉ có thể giải thích rằng đó là tính cách hỉ nộ vô thường của một cô công chúa kiêu kỳ.
Bí quá hóa liều, hắn đành làm anh hùng cứu mỹ nhân thêm lần nữa.
Xem ra, lần này hắn cũng không chịu thiệt quá nhiều.
Mấy ngày sau, Phó Diệc Sinh có thể xuống giường, hắn thu thập đồ đạc, đốt đi tờ giấy truyền tin, mang theo gã sai vặt ra cửa, tiến hành một màn duyên phận tình cờ với Hạ Diệc Sơ.
Ngẫu nhiên gặp nhau ngoài phố chợ, Hạ Diệc Sơ không còn lạnh nhạt với hắn nữa, thấy vậy nên Phó Diệc Sinh rất vui vẻ. Hai người cùng đi dạo về phía trước.
Phó Diệc Sinh ôn nhuận như ngọc, mang Hạ Diệc Sơ đi xem những thứ trước đây nguyên chủ Quân Nhật An yêu thích.
Hạ Diệc Sơ tươi cười, bày ra vẻ mặt kiều nộn.
"Phó Diệc Sinh, lần sau ra khỏi cung nữa, ta sẽ tìm ngươi đi cùng."
Phó Diệc Sinh đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn chiếc xe ngựa xa hoa càng lúc càng xa, nụ cười dần dần nhạt đi, cuối cùng xoay người trở về.
Như thường lệ, hai huynh muội cùng nhau ăn cơm chiều. Sau đó, Quân Ngôn Dục dẫn Hạ Diệc Sơ đi dạo Ngự Hoa viên. Tâm tình Hạ Diệc Sơ rất tốt, kể lại mọi chuyện hôm nay, ra ngoài cung chơi vui thế nào, làm sao tình cờ gặp Phó Diệc Sinh, đã ăn những món ngon gì.
Quân Ngôn Dục nhìn Hạ Diệc Sơ, thần sắc có chút phức tạp: "Nhật An à, nam tử này, không đáng để muội khuynh tâm."
"Hoàng huynh, huynh xem, muội đã trưởng thành, có thể vì hoàng huynh phân ưu."
Hạ Diệc Sơ ngước mắt, đối với Quân Ngôn Dục nhướng mày cười, con ngươi lóe sáng như hắc diệu thạch. Quân Ngôn Dục thấy được kiên nghị và thanh tỉnh dưới đáy mắt nàng.
Quân Ngôn Dục hơi sửng sốt, lúc nãy nàng vừa mới nói về Phó Diệc Sinh, đáy mắt nóng bỏng cùng vui sướng, y như một thiếu nữ hàm xuân, thái giám cung nữ quanh đây đều có thể nhận thấy.
Thậm chí... Ngay cả chính mình cũng bị nàng lừa rồi.
Quân Ngôn Dục im lặng một lúc lâu. Hạ Diệc Sơ từ tự tin chuyển sang sợ hãi. Đây là lần đầu tiên nàng thể hiện con người thật của mình, hoàn toàn khác với nguyên chủ Quân Nhật An.
Nàng bề ngoài tự tin, nhưng bên trong thì không, nàng sợ hắn tiếp thu không nổi. Bởi vì, đối với hắn, nàng mãi mãi là một muội muội hắn yêu thương, chứ không phải bạn hữu đáng tin cậy.
Quân Ngôn Dục trầm mặc càng lâu, nàng càng cảm thấy sự tra tấn càng lớn.
"Hoàng huynh."
Nàng duỗi tay bắt lấy long bào của hắn, sợ hãi như con thú nhỏ bị vứt bỏ.
"Ngoan, trẫm không yếu đến mức phải lợi dụng muội muội của mình để chống lại địch quân."
Quân Ngôn Dục sờ sờ tóc nàng, không tức giận, không nuông chiều.
Hạ Diệc Sơ thả lỏng, khôi phục thần sắc:
"Không phải huynh yếu đến mức phải lợi dụng muội, là tự muội muốn làm. Huynh chờ xem, ta sẽ bắt được đuôi cáo của hắn cho huynh."
"Muội lớn lên thật giỏi, trẫm rất thích."
Quân Ngôn Dục khẽ cười, tay trượt từ tóc nàng xuống, thuận thế lại chọc chọc mặt bánh bao.