"Hoàng...... Hoàng huynh......" Hạ Diệc Sơ há miệng thở dốc, không tiếng động nói ra ba chữ như thế, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã nằm xuống.
Quân Ngôn Dục vẻ mặt lãnh đạm, nhanh chóng đem người ôm vào ngực.
"Công chúa, công chúa..." Hồng Mai quỳ sau lưng nàng, vội vàng đứng lên đỡ. Nàng cũng quên rằng mình quỳ theo công cả buổi, cũng chưa ăn uống gì, cả người chưa đứng lên được thì đã ngã xuống.
"Mau truyền Thái y." Quân Ngôn Dục đem Hạ Diệc Sơ ôm vào ngự thư phòng, phân phó tiểu thái giám.
Chờ Hạ Diệc Sơ tỉnh lại thì trời đã tối đen. Nàng chớp chớp mắt, màn che quen thuộc trên đỉnh đầu, ánh đèn tờ mờ, đây là tẩm cung của nàng.
"Tỉnh?"
Trong phòng đột nhiên phát ra âm thanh người khác, Hạ Diệc Sơ không hề phòng bị, giật mình hoảng sợ, hai chân chấn động, chỗ đầu gối truyền đến đau đớn khiến nàng nhíu chặt mi.
"Đụng tới đầu gối?" Màn che bị người xốc lên, Quân Ngôn Dục ngồi lên mép giường, xốc chăn Hạ Diệc Sơ lên, bị nàng đè lại.
"Hoàng huynh, sao huynh lại ở chỗ này?"
Quân Ngôn Dục không trả lời câu hỏi của nàng mà kéo chăn lần nữa:
"Bỏ tay ra, để huynh xem đầu gối của muội."
Quân Ngôn Dục kéo tay nàng ra, xốc chăn lên, Hạ Diệc Sơ nằm yên trên giường, không nhúc nhích.
Xốc chăn lên Quân Ngôn Dục mới phát hiện quần áo bên ngoài của nàng đã bị cởi ra, quần cũng bị cắt từ đùi trở xuống, để lộ đầu gối đã băng bó cùng cẳng chân trắng nõn.
Quân Ngôn Dục từ trước đến nay đối mặt với đại sự, gặp nguy cũng không loạn, giờ phút này đại não lại trống rỗng, ánh mắt như có như không.
Hạ Diệc Sơ cắn môi, nhỏ giọng kêu:
"Hoàng huynh!"
Âm thanh rất nhỏ giống như tiếng chuông chùa vang lên, nháy mắt gõ cho Quân Ngôn Dục tỉnh táo lại.
Quân Ngôn Dục nắm chặt chăn, giờ mới biết mình ngu như thế nào.
Đầu gối nàng bị thương do quỳ quá lâu, cơ bản cũng không xuất huyết,... cho nên xốc chăn lên xem chỉ là hành động dư thừa.
Quân Ngôn Dục căng căng khuôn mặt, đắp chăn lại cho Hạ Diệc Sơ.
"Hoàng huynh, muội muốn uống nước."
Quân Ngôn Dục chớp mắt, đem nước đến cho Hạ Diệc Sơ. Đầu gối nàng bị thương, không thể cử động. Quân Ngôn Dục bưng nước đứng ở mép giường nhìn nàng, tựa hồ trong lòng cũng đang hỏi vấn đề này.
"Hoàng huynh, huynh đỡ muội lên đi."
"Không cần."
Quân Ngôn Dục lên tiếng, ngồi xuống bên giường, ngẩng đầu uống một ngụm nước. Trong khi Hạ Diệc Sơ trợn tròn mắt, hắn cúi người xuống, ấn môi mình lên môi nàng, đem nước chuyển vào trong miệng Hạ Diệc Sơ.
"Uhm..." Hạ Diệc Sơ hoàn toàn không nghĩ tới Quân Ngôn Dục Sẽ dùng phương pháp này.
Hạ Diệc Sơ kháng cự, không muốn nuốt vào. Quân Ngôn Dục nhận ra suy nghĩ của nàng, một tay nâng cằm nàng lên, bóp nhẹ xương hàm nàng để cho nước chảy xuống. Hạ Diệc Sơ không khống chế được, phải nuốt xuống.
"Muốn nữa không?
"...không, không cần."
"Vậy được rồi." Quân Ngôn Dục thần sắc như thường, cất chén đi.
Hạ Diệc Sơ hồi tưởng một chút, mới phát hiện biểu hiện ban nãy của mình khá kỳ quái. Trong trí nhớ, trước kia khi Quân Nhật An phát sốt, nằm trên giường hồ ngôn loạn ngữ, Quân Ngôn Dục đều đi tìm thuốc, sắc cho Quân Nhật An uống.
Thuốc khó uống mà Quân Nhật An lại hôn mê, mỗi lần Quân Ngôn Dục dùng muỗng đút đều bị trào ra. Quân Ngôn Dục đành phải dùng phương pháp đút bằng miệng cho Quân Nhật An uống như thế.
Quân Ngôn Dục thấy ánh mắt buồn bực của Hạ Diệc Sơ, có vẻ như hiểu nàng đang nghĩ gì, khẽ cười, sờ sờ đầu nàng:
"Đừng sợ, hoàng huynh sẽ không ghét bỏ muội."
"..." Hạ Diệc Sơ càng buồn bực, lần nào cũng vậy, rõ ràng có bệnh là hắn, bị uống thuốc lại là nàng.
Hạ Diệc Sơ không hề hay biết Quân Ngôn Dục đứng ở phía bên cạnh nhìn nước còn đọng trên môi nàng, nhớ tới cảm xúc mềm mại ban nãy, ánh mắt âm u.
=============================
Vì mình chỉ có thể edit truyện vào các ngày trong tuần, cuối tuần thì không có thời gian. Nên bạn nào rảnh rỗi cuối tuần, thích truyện này và muốn thử edit truyện thì inbox mình nha.