Sau khi Quân Ngôn Dục ra biên quan, thừa lúc sĩ khí của binh lính tăng lên, liên tục xuất kích, đem đến hai trận thắng liên tiếp, làm cho tướng lãnh cao cấp của Cù Quốc và Phó Diệc Sinh vô cùng khẩn trương.
Phó Diệc Sinh phân phó nhóm thám tử hành động. Quân Ngôn Dục lại cố ý lơ đãng để lộ bí mật cho nhóm thám tử đó nghe được, hoặc cố tình làm cho ai đó lỡ miệng truyền đạt tin tức cho nhóm thám tử hay.
Lập tức nhóm thám tử này truyền tin về cho người Cù Quốc.
Sau đó, Quân Ngôn Dục khiến cho các tướng lĩnh lần nữa ra vẻ yếu kém, liên tục thất bại, cũng có trận thắng nhưng chỉ là số ít.
Cù Quốc liên tục chiến thắng, trầm mê trong niềm vui thắng lợi mang lại, căn bản không nghĩ đến số người chết trên chiến trường của Đại Lan là vô cùng ít.
Cù Quốc tự tin vì thám tử luôn cung cấp tin tức chính xác, không có lấy nửa phần nghi ngờ bọn họ.
Thái độ này khiến Quân Ngôn Dục cảm thấy có thể thu lưới được rồi, phát đi một tin tức quan trọng để các thám tử truyền lại việc tối mật này cho Cù Quốc.
Cù Quốc nhận được tin, vô cùng phấn chấn, cho rằng lần này có thể thu Đại Lan vào túi. Họ lại hoàn toàn không biết đạo lý "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng".
Cù Quốc phái người đi đến nơi được thông báo, lúc này mới thấy bốn phương tám hướng đều là binh lính Đại Lan, bọn họ bị bao vây, không có chỗ thoát.
Đồng thời, quân doanh của Cù Quốc cũng bị Đại Lan tấn công.
Dưới thiết kế của Quân Ngôn Dục, không chỉ có Cù Quốc vương, các hoàng thân quốc thích đều bị dụ dỗ ra chiến trường.
Tục ngữ có câu "Bắt giắc phải bắt vua trước."
Quân Ngôn Dục một lưới này, đừng nói là Cù Quốc vương, ngay cả một số tiểu vương lân cận cũng bị thu phục.
Cù Quốc đành đưa thư đầu hàng.
Phó Diệc Sinh cũng không phải kẻ ngốc, khi nhận được tin này, liền hồi tưởng lại vô số lần trước, rốt cuộc hắn đã sai lầm chỗ nào, mới có thể để Cù Quốc chỉ trong một đêm bại trận hoàn toàn.
Trước trước sau sau, qua một canh giờ, Phó Diệc Sinh cũng suy nghĩ ra. Tuy rằng chỉ là phỏng đoản, nhưng tám chín phần là đúng. Thần sắc hắn phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu, đập bàn một cái, quét hết sách vở đồ đạc trên bàn xuống.
"Quân Ngôn Dục, ngươi thế mà dám lừa hại ta! Ta đây muốn xem ngươi có mệnh trở về cai quản Đại Lan hay không!"
Giọng nói Phó Diệc Sinh tràn đầy oán hận.
- ----------------------------------------------
Hạ Diệc Sơ ngủ trên giường, một buổi tối này, nàng ngủ không hề ngon giấc.
Tin tức Đại Lan chiến thắng truyền đến chậm vài ngày, Quân Ngôn Dục có lẽ đang trên đường hồi kinh. Không hiểu sao, Hạ Diệc Sơ dự cảm có điều chẳng lành sắp xảy ra, ngay cả ngủ cũng thấy ác mộng.
Nàng mơ thấy mình có được năng lực thiên biến vạn hóa.
Nàng mơ thấy mình biến thành nàng cá nhỏ, tự do tự tại, bơi qua bơi lại trong dòng suối nhỏ.
Nàng mơ thấy mình biến thành một đóa bồ công anh thành thục, gió thổi nhẹ một hơi, liền rời cành khô, phiêu lãng trong không trung, lúc cao lúc thấp, bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Nàng mơ thấy mình biến thành một đóa hoa nở rộ, bị một thiếu nữ duỗi tay hái xuống, cài lên mái tóc.
Cuối cùng, Hạ Diệc Sơ mơ thấy mình biến thành một con hươu sao, một mũi tên thẳng tắp hướng phía trái tim nàng xuyên tới.
Hạ Diệc Sơ hét một tiếng chói tai, vừa định nhấc chân chạy lại không điều khiển được chân mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên phóng tới.
- -----------------------------------------
Khi mũi tên sắp chạm vào ngực, Hạ Diệc Sơ bừng tỉnh lại, nàng mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt là màn thêu tinh xảo quen thuộc.
Hạ Diệc Sơ thở dốc mấy hơi, duỗi tay vuốt vuốt ngực, nơi đó vẫn hoàn hảo như lúc đầu, nói cho nàng biết vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng. Có điều cơn ác mộng này quá mức chân thật, khi giây phút mũi tên xuyên đến, tuyệt vọng sợ hãi làm Hạ Diệc Sơ rét run.
Hạ Diệc Sơ quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời đã lộ ra ở đằng xa. Ngày mới đã đến.
"Hồng Mai." Hạ Diệc Sơ gọi.
Hồng Mai từ ngoài tiến vào: "Công chúa, người muốn rời giường?"
"Không. Mang mấy thùng nước ấm vào, ta muốn tắm rửa, thay quần áo."
"Vâng! Nô tỳ tuân mệnh." Hồng Mai hành lễ, xoay người ra ngoài chuẩn bị.
Tắm rửa, thay quần áo xong, Hạ Diệc Sơ thoát khỏi cảm giác dính dớp mồ hôi lạnh, toàn thân thoải mái thanh tỉnh, ác mộng kia cũng vứt ra sau đầu.
Làm Hạ Diệc Sơ không nghĩ tới chính là, trong khi mọi người vui mừng chiến thắng thì tin dữ đột nhiên truyền đến. Trong lúc đi ngang qua đỉnh núi nào đó, Quân Ngôn Dục bị tập kích, trúng tên, rơi xuống không rõ tung tích.
Hạ Diệc Sơ nghe được tin này, cả người ngây ngốc. Nàng biết rằng Phó Diệc Sinh sẽ ra tay, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Sau khi Quân Ngôn Dục chiến thắng, vẫn luôn cho ám vệ theo dõi Phó Diệc Sinh. Không ngờ hắn thật sự lợi hại, vậy mà có thể tránh thoát ám vệ, còn có thể ra tay với Quân Ngôn Dục.
Quân Ngôn Dục bị ám sát không phải là việc nhỏ, căn bản không có khả năng giấu diếm. Chủ nhân quốc gia mất tích, tin tức này không nghĩ cũng biết sẽ khiến mọi người khiếp sợ đến cỡ nào.