Đối với lời này của Tiểu Ngân Long, Hạ Diệc Sơ không hiểu lắm, nhưng cũng gật gật đầu:
"Đúng vậy. A Ngân muốn đi đâu?"
"Nhiễm Nhiễm là Huyễn Thú Sư của ta, Nhiễm Nhiễm đi đâu, ta liền đi đó."
Kỳ thật ngày đó, từ khi Hạ Diệc Sơ đến gần Tu Di cảnh giới, hắn cảm nhận được hơi thở của nàng. Hắn vẫn luôn đi theo Hạ Diệc Sơ, nhìn nàng một thân một mình tiến vào rừng rậm.
Đến cuối cùng, Hạ Diệc Sơ vết thương đầy người, sói xám lặng yên tới gần, hắn rốt cuộc kìm nén không được, ra tay cứu giúp.
Hắn mới được sinh ra hơn hai trăm năm, đối với nhân loại có thể là lão nhân nhưng với rồng thọ vạn năm thì xem ra chỉ như một đứa trẻ.
Hắn cũng không giống với ấu thú, hắn có linh hồn truyền thừa, từ đó mà hắn biết được mình chính là rồng thần thượng cổ, chỉ khi gặp được Huyễn Thú Sư của mình, mới có thể rời khỏi Tu Di cảnh giới.
Trong khoảng thời gian này, nó liên tục ăn ngủ là bởi vì thân thể cần bổ sung năng lượng.
Tiểu Ngân Long nói lại một lượt chuyện này cho Hạ Diệc Sơ nghe.
Hạ Diệc Sơ hồi tưởng một chút, phát hiện thân thể này đời trước cũng không khảo nghiệm ra tiềm chất Huyễn Thú Sư.
Hạ Diệc Sơ hỏi Hệ thống 233 thì được cho hay bởi vì đã cải tạo thể chất của nàng nên hiện giờ được thăng cấp lên thành Huyễn Thú Sư, khế ước với huyễn thú của mình.
Nàng nhìn Tiểu Ngân Long bên cạnh, có lẽ sau này sẽ không tìm thấy một khế ước thú phù hợp với mình như thế.
"Ngoan, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ngươi cũng trở về suy nghĩ lại xem, chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta lại nói chuyện khế ước."
"Vậy ngươi có thể tùy ý thay đổi hình người và rồng sao? Hay là có hạn chế gì không?"
"Có thể, ta đã tiến hóa hoàn toàn. Nhiễm Nhiễm muốn nhìn bộ dáng bây giờ của ta sao?"
"Đương nhiên." Hạ Diệc Sơ biết hắn nói chính là hình dáng rồng, lập tức gật gật đầu.
Tiểu Ngân Long trở nên sung sướng. Hắn lui lại vài bước, một đạo sương trắng từ dưới thân toát ra, che lấp toàn thân trên dưới.
Bóng in trên mặt đất không ngừng vươn dài to lớn. Đợi sương trắng tan đi, trước mặt Hạ Diệc Sơ vẫn là con rồng bạc như trước, nhưng hình dáng đã lớn hơn rất nhiều, vảy rồng cũng lóng lánh hơn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lập lòe đủ màu sắc.
Tiểu Ngân Long hơi mở cánh, ngửa đầu khẽ rên một tiếng, ngay sau đó đi đến trước mặt Hạ Diệc Sơ nằm sấp xuống. Hành động này là muốn Hạ Diệc Sơ leo lên ngồi.
Nó mang theo Hạ Diệc Sơ bay lên trời xanh, bay cao, bay nhanh hơn trước. Xem ra lần này, Tiểu Ngân Long không chỉ thay đổi hình dáng mà thực lực cũng mạnh lên nhiều.
Trừ khi mang Hạ Diệc Sơ ra khỏi sơn động hoặc đi săn, thời gian còn lại hắn đều duy trì hình người.
Hạ Diệc Sơ thấy như vậy khá tốt, nàng cũng kiên nhẫn dạy hắn những điều nhân loại nên làm.
Điều làm Hạ Diệc Sơ đau đầu là dù biến thành hình người nhưng thói quen cũ hắn vẫn không thay đổi, ví như thường xuyên liếm liếm mặt hoặc tay nàng. Trước đây hắn trong bộ dạng rồng, nàng còn có thể xem hắn là thú cưng. Bây giờ nhìn khuôn mặt tinh xảo của hắn, lại làm những việc này, nàng tiếp thu được mới là có quỷ!
Hơn nữa, trước đây Tiểu Ngân Long nằm trên phiến đá quý, Hạ Diệc Sơ nằm giường gỗ, nhưng cái đuôi của nó có thể duỗi đến bên hông Hạ Diệc Sơ, cuốn Hạ Diệc Sơ ngủ.