Hạ Diệc Sơ rút roi bên hông ra, khống chế long khí bên trong nó, uy áp phát ra khiến Tô Uyển Như vội vàng huy động pháp khí chống đỡ.
Hạ Diệc Sơ vung tay, roi vừa động, công kích đầu tiên phát đi mạnh mẽ.
Tô Uyển Như lắc mình tránh thoát, đồng thời cũng lấy vũ khí là một cặp lụa trắng tinh nhìn mềm mại nhưng vô cùng sắc bén.
Hạ Diệc Sơ lui vài bước, phát roi quấn hai dải lụa lại, cột chúng vào với nhau. Hạ Diệc Sơ dùng sức kéo, hai dải lụa bị roi kéo một đoạn, Tô Uyển Như kinh hô một tiếng, thân thể bị kéo theo vài bước. Tô Uyển Như cúi đầu nhìn lại hai dải lụa rơi trên mặt đất đã bị roi của Hạ Diệc Sơ xé tan, đôi mắt nàng ta đỏ lên.
Hai dải lụa kia chính là quà tặng sinh nhạt của Nhị hoàng tử dành cho nàng ta, đối với nàng ta đó là bảo vật trân quý vô giá, thế mà lại bị ả tiện nhân này làm hỏng.
"Tô Nhiễm, tiện nhân! Ta nhất định cho ngươi chết không tử tế!"
Trong tay Tô Uyển Như bỗng dưng xuất hiện một cây roi.
Roi này khác với cái của Hạ Diệc Sơ, nó có hai màu đỏ đen, trên thân lại có rất nhiều gai ngược nhọn lên, nếu trúng một roi sẽ bật máu ngay.
Hạ Diệc Sơ nhìn thấy roi liền phát hiện huyết khí tỏa ra từ nó, có vẻ Tô Uyển Như đã dùng roi này lấy mạng không ít người.
Dưới đài, không ít người nhận ra Hạ Diệc Sơ là đứa con nuôi năm đó của Tô phủ khảo nghiệm không ra tiềm năng gì, lập tức họ liền phổ cập thông tin cho người bên cạnh.
Vị chủ chiếu bạc kia lại lần nữa xuất hiện, tuy mặc vải thô nhưng khí chất phong hoa vẫn lộ ra, người bình dân không thể có được. Ánh mắt hắn tràn ngập hứng thú, lại bày ra chiếu bạc.
"Tới đi, mọi người nói xem kết quả trận này như thế nào, ai thắng được gấp mười nhé!"
Âm thanh dễ nghe của nam tử này thu hút không ít người, không biết lời hắn nói là thật hay giả, ai nấy đều đem tiền ra đặt cược cho Tô Uyển Như, bởi vì ai nấy đều biết thân phận của Tô Uyển Như và Tô Nhiễm.
Ba năm qua, ấn tượng của mọi người với nguyên chủ vẫn không hề thay đổi, còn Tô Uyển Như dù có không bằng Tô Nguyệt Ngôn thì vào tới vòng này cũng đã rất khá rồi.