Cửa phòng mở ra, Hạ Diệc Sơ sóng vai cùng Qua Hàn đi từ bên trong ra, đã thấy một đám người đứng ngoài.
Đám người đó mặc khôi giáp, tay cầm vũ khí, thấy Hạ Diệc Sơ cùng Qua Hàn bước ra, theo bản năng giương vũ khí lên, sát ý nồng đậm.
"Muội muội, không ngờ lại là ngươi. Ngươi thật quá không hiểu chuyện, như thế nào trước mặt Hoàng thượng đáp ứng tứ hôn cùng Đại hoàng tử, sau lưng người lập tức làm ra chuyện như vậy. Nếu ngươi không bằng lòng hôn sự này, có thể trực tiếp nói với Hoàng thượng, hoặc về nhà nhờ cha mẹ nói."
Tô Nguyệt Ngôn một thân áo hồng từ trong đám thị vệ đi ra, giọng nói kiều nhu vang lên.
"Ta xảy ra chuyện gì? Ta khi nào đáp ứng tứ hôn của Hoàng thượng?" Hạ Diệc Sơ dừng mắt trên người Tô Nguyệt Ngôn, ánh mắt trong trẻo khiến Tô Nguyệt Ngôn chột dạ.
"Nghiệt nữ! Việc ngươi làm ra ngươi không biết sao? Quả thực bôi tro trát trấu vào mặt Tô gia."
Một tiếng rống giận truyền đến, lại một bóng người từ phía sau đi ra. Chính là dưỡng phụ của nguyên chủ - Tô Phó Thành.
Ngay lúc này, Hoàng thượng xuất hiện khiến ai nấy cúi đầu thần phục.
Ai nấy mau chóng quỳ xuống hành lễ, Hạ Diệc Sơ nắm tay Qua Hàn không có ý muốn quỳ.
Hạ Diệc Sơ thản nhiên nhìn Hoàng thượng từ đại môn đi tới.
Tuy rằng Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn vừa rồi ở trong bày trận yêu tinh đánh nhau lâu như vậy, thực ra cũng chỉ qua ba bốn giờ mà thôi.
"Tô nha đầu, ngươi thật làm trẫm quá thất vọng rồi." Hoàng thượng nhìn Hạ Diệc Sơ, dừng mắt trên bàn tay đang nắm tay của Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn.
Hạ Diệc Sơ nghe được lời này, không khỏi suy nghĩ, không phải trò hạ dược này là do Hoàng thượng bày ra hay sao.
Rốt cuộc, hắn là quân vương, một bên thân mật đối đãi, một bên tạo áp lực, hơn nữa đến Ngự Hoa viên cũng là do ông ta đề nghị. Cho nên hiềm nghi lớn nhất vẫn là Hoàng thượng đi.
Bây giờ, Hoàng thượng cũng nói như vậy, làm cho Hạ Diệc Sơ phải suy nghĩ lại về kẻ chủ mưu này.
"Hoàng thượng, việc hôm nay Tô Nhiễm làm, tất cả là do phụ thân như thần không biết dạy, trách nhiệm vi thần xin gánh tội." Tô Phó Thành quỳ nói.
Hạ Diệc Sơ có chút nghi hoặc, vì sao hôm nay Tô Phó Thành lại thay nàng nói chuyện. Chẳng phải hắn vốn không màng sống chết của nàng sao.
Quả nhiên, Tô Nguyệt Ngôn lập tức tiếp lời:
"Cha, ngũ muội đã lớn, ba năm trước bỏ nhà đi không nói một lời, ba năm sau quay về Hoàng cung nháo ra chuyện mất mặt như vầy, rõ ràng nàng đã sai, vì sao người muốn gánh vác."
"Nguyệt Ngôn!" Tô Phó Thành quay đầu kêu Tô Nguyệt Ngôn một tiếng, sau đó nhìn Hoàng thượng cầu tình.
Hoàng thượng cũng rộng rãi, không có ý giận chó đánh mèo:
"Đứa con gái này của ngươi là đích nữ? Nguyệt Ngôn, tên này cũng dễ nghe. Đứng lên hết đi."
"Tạ Hoàng thượng."
"Tô Nhiễm không giữ đạo, vũ nhục Hoàng tộc, lệnh cho các ngươi đem nàng treo cổ."
"Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh!"
Thị vệ bốn phía giương cung bạt kiếm nhắm vào Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ đứng yên không nhúc nhích, Qua Hàn buông lỏng tay nàng ra, dưới chân vô số sương trắng xuất hiện.
Trận sương trắng kia nhanh chóng che lấp thân thể Qua Hàn, thân hình hắn kéo dài, tứ chi thô to vươn ra, chớp mắt biến thành rồng bạc khổng lồ.
Mũi tên đánh vào người Qua Hàn như rơi vào vải bông, không hề tổn thương hắn.
Hắn đập cánh, gió lốc quét tới, thổi tung những người này đến đầu tóc hỗn độn.
Chờ khi mọi người nhìn lại, Qua Hàn đã mang Hạ Diệc Sơ bay vào không trung. Cả hai nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Tô Nguyệt Ngôn nhìn Hạ Diệc Sơ cứ thế chạy thoát, đáy mắt hiện lên sự phẫn hận.
Bất quá, dưới bầu trời này, đất nào không phải đất của Thiên tử, Hoàng thượng sẽ không dễ buông tha Hạ Diệc Sơ, lập tức phát lệnh truy nã. Phàm là bắt được Hạ Diệc Sơ hay khế ước thú của nàng đều được trọng thưởng.
==================================
Đã hết giới hạn 200 chương của Wattpad rồi, mình chuyển nhà nha các bạn. Các bạn bấm nút theo dõi mình để khi có Quyển 3 mọi người sẽ nhận được thông báo nhé.