Hạ Diệc Sơ cả ngày đều cùng Thích Tẫn xem TV, tán gẫu, đi dạo hoa viên, trên bàn ăn cũng ngồi cạnh hắn, gắp đồ ăn cho hắn, nghiễm nhiên trở thành một người chị mẫu mực.
Cha mẹ Thích cũng không muốn Hạ Diệc Sơ quá thân thiết với Thích Tẫn, nhưng nhìn con gái tươi cười lại không nỡ ngăn cản.
Chờ một ngày Hạ Diệc Sơ đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, cha mẹ Thích gọi Thích Tẫn vào thư phòng.
Thật sự thì ông Thích một chút cũng không thích đứa con trai này. Không phải chỉ vì nguyên nhân ở Thích Minh Nguyệt, mà từ nhỏ Thích Tẫn đã lạnh nhạt, không bao giờ thể hiện cảm xúc, vui không cười, đau không khóc.
Một lần ông Thích đưa cả nhà ra ngoài chơi thì gặp phải tai nạn xe cộ thương tâm, người kia máu me be bét. Mà ngẫu nhiên Thích Tẫn lúc đó năm tuổi, lại ngồi cạnh cửa sổ, trông thấy một màn đó không kinh hoảng sợ hãi, khuôn mặt tinh xỏa hoàn mỹ vẫn lạnh nhạt, đôi mắt hắc trầm vô bi vô hỉ, làm cha Thích kinh hãi.
Chính từ đó, Thích Tẫn và cha Thích có một màn ngăn cách không nói ra.
Sự việc Thích Tẫn cứu Hạ Diệc Sơ, có thể mẹ Thích sinh ra hảo cảm với hắn nhưng cha Thích tuyệt đối không tin có sự trùng hợp như thế.
Cha Thích ngồi trên ghế, nhìn Thích Tẫn cúi đầu đứng cách đó không xa, một lúc sau mới nói chuyện:
"Thích Tẫn, mặc kệ con cứu Minh Nguyệt vì lý do gì, tóm lại con nhớ kỹ thân phận của mình, nếu con làm điều gì bất lợi cho Minh Nguyệt, ta sẽ không tha thứ cho con."
Lời này của cha Thích không thể nghi ngờ vô cùng thương tổn người nghe nhưng Thích Tẫn mặt vẫn không cảm xúc, ra khỏi phòng.
Mãi đến khi trở về phòng mình Thích Tẫn mới nhếch môi, tựa hồ rất khinh thường lời nói của cha Thích, lại nhìn đến mũ trò chơi thực tế ảo, ánh mắt trống rỗng.
Hạ Diệc Sơ trở về liền tìm Thích Tẫn, hẹn tám giờ tối nay gặp nhau trong trò chơi.
Chờ Hạ Diệc Sơ đi khỏi, vẻ mặt ngoan ngoãn của Thích Tẫn liền biến mất. Hắn nhìn video giới thiệu Thịnh Thế trên máy tính, khẽ cười. Thân là người ra quyết sách cũng như đầu tư cho Thịnh Thế, đối với hắn, trò chơi này không có gì bí ẩn.