Thích Minh Nguyệt lúc trước dù ốm yếu nhưng cũng cố chấp đi thi bằng lái. Cho nên hôm nay, Hạ Diệc Sơ lái xe đưa Thích Tẫn ra ngoài cũng không làm người nhà thấy kỳ quái.
Hạ Diệc Sơ đưa Thích Tẫn đến một cửa hàng trang sức, Thích Tẫn tò mò:
"Chị, muốn mua gì ở đay sao?"
"Lát nữa sẽ biết." Hạ Diệc Sơ thần bí cười.
Nhân viên mang một ra một cái khay, bên trên là hộp quà màu đen. Hạ Diệc Sơ nói với Thích Tẫn:
"Mở ra xem đi."
Thích Tẫn mở hộp ra, đập vào mắt hán là một mặt dây chuyền đơn giản cho phái nam, cái nhìn đầu tiên hắn đã thích. Hắn trước nay chưa bao giờ cảm thấy trang sức bạch kim lại đẹp như vậy.
Trong lòng tuy thích nhưng Thích Tẫn vẫn hoài nghi, thái độ của Hạ Diệc Sơ đối với hắn trong khoảng thời gian này khó tưởng tượng được.
Rốt cuộc bởi vì mình cứu cô ấy khỏi bể bơi nên sinh ra lòng biết ơn, nhưng mà...
Thời gian ngắn ngủi, trong đầu Thích Tẫn hiện lên ngàn vạn ý tưởng, lông mi dài buông xuống, che lấp cảm xúc nơi đáy mắt, Hạ Diệc Sơ cũng không biết hắn suy nghĩ gì.
"Thế nào? Em không thích ư?"
"Không, sao lại không thích." Thích Tẫn thoát khỏi suy nghĩ xa xôi của mình, ngước lên nhìn Hạ Diệc Sơ rồi lại cúi đầu, xem đi xem lại mặt dây chuyền.
"Em chỉ kinh ngạc quá thôi, chị tặng em sao?"
"Ừ. Chị tự thiết kế mẫu này, sau đó mới đưa cho bọn họ chế tác. Nếu em không thích nó, thì xem thích cái nào trong tiệm, có thể đổi."
"Không cần, em lấy cái này." Thích Tẫn vừa nghe Hạ Diệc Sơ nói đổi, lập tức lấy nắp hộp đậy lại, cầm hộp quà trong tay.
"Thích thì tốt." Tâm tình Hạ Diệc Sơ cũng cao hứng.
Sau đó, hai người cùng nhau về nhà chơi game.
Hạ DIệc Sơ quan sát bản đồ, thấy vị trí của hắn vẫn là vị trí lần trước khi gửi tin nhắn cho mình, mới nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Diệc Sơ không hiểu sao có chút khẩn trương, trong trò chơi và hiện thực giống nhau thì Hồ Điêp Phiên Phiên và Hổ Hổ Sinh Uy phát sinh mối quan hệ như vậy, sau này này kiểu quan hệ đó trong game không phải là ít. Cô hy vọng Thích Tẫn không gặp phải cảnh tượng đó.
Chẳng qua Hạ Diệc Sơ lại không biết Thích Tẫn đã sớm thấy, lúc cô offline, Thích Tẫn phi ngựa đến vị trí của cô, cũng thấy được sự việc kia, hắn cũng đành quay về mà thôi.
Nếu không có việc gì, Hạ Diệc Sơ cũng không nói chuyện với Thích Tẫn, cô biết hắn rất bận.
Mà thật sự như vậy, đối với quỹ đạo phát triển mấy năm gần đây của thế giới này, kể cả tầm ảnh hưởng lớn mạnh của Thịnh Thế sau này, Thích Tẫn đều rõ ràng. Hắn cũng biết hiện giờ chưa thể đối đầu với Thích gia nhưng thời gian ngắn sắp tới chỉ cần hắn trụ vững vị trí ở Thịnh Thế, toàn bộ Thích gia đối với hắn không có gì đáng sợ.
Trong đầu Thích Tẫn đột nhiên hiện lên hình ảnh Hạ Diệc Sơ, đáy mắt hắn mê man trong thoát chốc, lại âm trầm như trước.
Thích Tẫn nhấp miệng, trong lòng nghĩ đến chờ hắn làm Thích gia phá sản, ngày đó, tỷ tỷ... muốn lưu lại cô cũng không phải không thể.