Đã hơn một năm yêu thầm, Thích Tẫn vui mừng ôm người trong ngực, chỉ muốn đem người dưới thân tận tình xâm phạm.
Trời biết hắn đã dùng khắc chế bao nhiêu lần để chiếm lấy cô trong lúc cô hôn mê.
Trai đơn gái chiếc một phòng, chuyện này quá dụ hoặc.
Quan hệ huyết thống thì sao? Hắn chính là yêu cô! Muốn cô vĩnh viễn ở bên cạnh hắn!
Mỗi lần tiếp xúc thân mật với Hạ Diệc Sơ đều làm dưới thân hắn biến thành một túp lều nho nhỏ. Nhưng bởi vì áp chế cảm xúc mà đêm đến hắn đều mất ngủ, tưởng tượng đến Hạ Diệc Sơ rồi chui trong chăn tự giải quyết.
Hắn vén váy cô lên, ngón tay thon dài tiến vào bên trong dò xét.
"Thích Tẫn, thả tôi ra, đừng như vậy..."
Ngón tay hắn lạnh lẽo, Hạ Diệc Sơ khẽ run, giãy giụa cầu xin khiến cổ tay bị trói đỏ lên một vòng.
Thích Tẫn nhìn nước mắt tràn ra tới khóe mi cô, trong lòng buồn rười rượi lại như kim đâm vào tim, đau đớn.
Thích Tẫn xuống giường, không động vào cô nữa, áp chế lại ham muốn của mình
Thích Tẫn lau nước mắt cho cô, kéo cô nhìn thẳng vào mắt mình. Thích Tẫn treo một nụ cười đạm mạc trên khuôn mặt tinh xảo, áo sơ mi mở rộng để lộ xương quai xanh, xuân sắc nhè nhẹ nổi lên, đúng là tú sắc khả xan.
Thích Tẫn thu lại nanh vuốt trên người, lãnh ý cũng xua đi, tỏ ra vô hại.
Hắn vuốt ve cằm Hạ Diệc Sơ, làm nũng nói:
"Chị ngoan ngoãn nghe lời, mấy ngày nay bận rộn chiếu cố chị em cũng kịp đi xem ba mẹ dưới tầng ngầm âm u kia có sống tốt hay không, cơm nước không biết có đủ hay không."
Lần đầu tiên Thích Tẫn gọi ông bà Thích là ba mẹ, lại là trong tình huống này.
Hạ Diệc Sơ nhìn Thích Tẫn hận ý bắt đầu nảy sinh.
Nội tâm Thích Tẫn đau đớn, hắn dời mắt, cúi đầu gặm nhẹ cánh môi sưng đỏ của Hạ Diệc Sơ.