Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 362: Xuyên qua thời không mà đến (37)



Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Trò chơi Thịnh Thế đã trở thành game hot trong năm nay, không những đem đến lợi nhuận khổng lồ, mà còn làm công ty MR trở nên nổi danh trong ngành.

Thích Tẫn từ một thư sinh trói gà không chặt trở thành ông chủ lớn trong giới kinh doanh, ngay cả Thích thị của cha mẹ Thích cũng phải nhún nhường.

Cha mẹ Thích nghe được tin tức về ông chủ Thích Tẫn này vô cùng lo sợ ngày nào đó thân thể con gái mình có vấn đề gì thì làm sao bọn họ có thể áp chế được hắn nữa.

Bây giờ hắn đã không còn là Thích Tẫn trầm mặc ít lời, có thể để mặc người ta sắp xếp như trong trí nhớ của bọn họ nữa.

Hiện tại, Hạ Diệc Sơ đã dọn vào biệt thự do Thích Tẫn mua. Nhà này chỉ có hai tầng, còn có thang máy để tiện sinh hoạt cho Hạ Diệc Sơ. Bên trong có bể bơi, hoa viên, cây cỏ đan xen xinh xắn. Biệt thự không có người ngoài, cơm nước đều do Thích tẫn tự tay nấu. Hạ Diệc Sơ sống rất thoải mái ở đây.

"Đinh! Ký chủ, còn mười ngày nữa là đến lúc rời khỏi vị diện này."

Đột nhiên âm thanh hệ thống vang lên làm Hạ Diệc Sơ sửng sốt. Đúng thật, mười ngày sau chính là ngày mà Thích Minh Nguyệt và Thích Tẫn lên bàn phẫu thuật.

Một năm qua, cô vẫn luôn tu luyện, tuy rằng thân thể hơi yếu nhưng không đáng ngại. Hơn nữa, mỗi lần Thích Tẫn cho cô ăn viên thuốc kia đều làm cô động tình, nhưng sau đó thân thể lại mạnh khỏe hơn không ít. Nếu không, mỗi ngày bị Thích Tẫn lăn qua lộn lại, với thân thể cũ khẳng định đã sớm treo.

Ngày tháng nhàn nhã trôi qua, cơ hồ Hạ Diệc Sơ đã quên mất kỳ thật thân thể này không sống được bao lâu.

"Tôi biết rồi." Hạ Diệc Sơ từ trong ổ chăn chui ra.

Chờ khi Thích Tẫn mở cửa phòng đi vào, nhìn thấy cô ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xinh xắn mà sửng sốt.

Hắn đi đến bên cạnh cô, cẩn thận nhìn nhìn: "Sao hôm nay dậy sớm vậy?"

"Không sớm, đã hơn 10 giờ rồi." Hạ Diệc Sơ duỗi tay kéo áo Thích Tẫn, môi đỏ khẽ mở:

"Từ khi dọn ra ngoài, tôi vẫn chưa về thăm ba mẹ, hay là hôm nay chúng ta về bên đó ăn cơm được không?"

Thích Tẫn nghe xong lời này, trở nên trầm mặc, không trả lời.

Hạ Diệc Sơ kiên nhẫn nhìn hắn, từ lúc đến đây, cô vẫn chưa hề bước ra ngoài, tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Một lúc lâu sau, Thích Tẫn mới gật đầu: "Được, hôm nay trở về."

Hạ Diệc Sơ lập tức gọi cho mẹ Thích báo mình sẽ về ăn cơm. Thích Tẫn đứng đó, ánh mắt âm u, không biết đang nghĩ gì.

Hạ Diệc Sơ không muốn về thăm nhà tay không nên đã gọi điện bảo cửa hàng chuẩn bị ít quà cáp chất lượng tốt, lát nữa cô sẽ ghé ngang để lấy.

Hạ Diệc Sơ tâm tình rất tốt, chuẩn bị đồ vào túi, rồi ra cửa.

Đột nhiên, bị gọi giật lại:

"Chờ đã!"

Thích Tẫn đến xe lắn, ôm cô lên, đặt vào sô pha.

"Chị, tôi có quà này, muốn tặng cho chị."

Từ khe ghế sô pha, dưới con mắt nghi hoặc của Hạ Diệc Sơ, hắn lấy ra một chiếc hộp.

Hộp quà màu xanh da trời, còn thắt nơ con bướm, Hạ Diệc Sơ cười cười mở ra, không nghĩ đến lại là cái thứ đồ kia.

Cay mắt!

Nhìn đến đồ vật trong hộp, Hạ Diệc Sơ đỏ mặt, chỉ hận không thể làm nó biến mất trong tầm mắt.

Thích Tẫn nhanh tay đặt cô ngồi trên đùi mình, giam cầm cô trong lòng, một tay đem cái dụng cụ tà ác kia ra.

===============================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.