Quân Tử Lâm nộ khí đằng đằng, chỉ sợ người khác không biết mình ghét Hạ Diệc Sơ.
Mấy phóng viên ngã lăn trên mặt đất, lồm cồm bò dậy, chân chó đi đến sau lưng Quân Tử Lâm, kiểm tra camera, hỏng là phải bồi thường không ít đâu.
Ôn Bạch Nguyệt không biết từ xó xỉnh nào đột nhiên xông ra, một thân váy dài màu trắng toát lên khí chất hồn nhiên lương thiện, đi đến đứng bên cạnh Quân Tử Lâm.
"Manh Manh, sao cô lại làm thế? Phóng viên chỉ muốn phỏng vấn cô mấy câu thôi, vậy mà cô cũng tức giận, còn động thủ nữa."
"Đúng vậy, chúng tôi cũng chỉ vì cô thôi, bây giờ tin tức lan truyền như vậy, nhân khí* của cô càng ngày càng kém làm gì còn ai muốn tới phỏng vấn nữa. Camera cũng bị cô làm hỏng rồi, không phải ít tiền đâu."
(*Nhân khí: độ phổ biến, độ nổi tiếng của minh tinh.)
Ôn Bạch Nguyệt nói lời xin lỗi các phóng viên, sau đó quay sang nói với Hạ Diệc Sơ:
"Manh Manh, nếu cô đã làm sai thì xin lỗi một tiếng, bồi thường thiệt hại, bọn họ sẽ không truy cứu đâu."
Hạ Diệc Sơ nhìn Ôn Bạch Nguyệt tự biên tự diễn, cảm thấy không nên phụ lòng người ta, tươi cười nói:
"Tôi sai à? Xin hỏi Ôn tiểu thư, tôi đã làm gì sai?"
"Chỉ bởi vì tôi đụng ngã bọn họ? Tôi chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, còn bọn họ đàn ông thân thể tráng kiện. Tôi chỉ có một mình, bọn họ đến mười mấy người vây quanh tôi. Chắc tôi phải như xe ô tô mới đủ sức đâm ngã bọn họ?"
"Manh Manh... thật xin lỗi..." Ôn Bạch Nguyệt nhìn Hạ Diệc Sơ rồi nhìn đám phóng viên, không biết nên tin ai, mày đẹp nhíu lại, mắt như muốn khóc.
Bộ dạng Ôn Bạch Nguyệt làm Quân Tử Lâm thương tiếc, hắn duỗi tay ôm Ôn Bạch Nguyệt vào lòng, chán ghét nói với Hạ Diệc Sơ:
"Lê Manh! Đừng có được cho mặt mũi lại không cần. Bạch Nguyệt giúp cô, cô lại không biết tốt xấu đả kích cô ấy. Nếu họ không phải do cô đụng ngã, chẳng lẽ họ tự ngã ra đất, tự đập camera của mình à?"
"Cô ta giúp tôi? Con mắt nào của anh nhìn thấy cô ta giúp tôi? Mỗi lần cô ta nói đều khiến người ta ghét tôi thêm, gọi là hỗ trợ? Mỗi lần xanh đỏ đen trắng chưa kịp phân biệt đều hắt bát nước bẩn lên người tôi, gọi là hỗ trợ? Tôi thật sự cảm ơn nha. Xin anh mang đóa sen nhỏ này đi khuất mắt tôi đi, càng xa càng tốt. Mấy người không xuất hiện trước mặt tôi chính là hỗ trợ lớn nhất cho tôi đó."
Hạ Diệc Sơ vừa nói vừa phất phất tay làm động tác xua đuổi.
Quân Tử Lâm đen mặt, nghiến răng:
"Lê Manh, cô có tin tôi không chỉ làm cô không sống được ở giới giải trí mà bất cứ ngành nào cô và gia đình cô cũng không thể hoạt động được không?"
Một lời không hợp liền dùng quyền thế uy hiếp người khác, dù đối phương chỉ là cô gái 20 tuổi, còn kéo theo cả cha mẹ người ta.
Quân Tử Lâm vừa mắt mù vừa cặn bã. Nam chủ một chút khí khái đều không có, nam chủ kiểu gì vậy?
"Anh làm đi, tôi chờ, dù sao tôi cũng ghi âm rồi. Nếu đoạn đối thoại này truyền ra ngoài thì sao nhỉ? Không biết có thể cho các fan nữ của Quân thiếu gia hiểu biết thêm về ngài một chút không?"
Hạ Diệc Sơ giơ giơ di động lên, trên mặt mang theo ý cười, thần thái sáng láng:
"Quân đại thiếu gia lòng dạ hẹp hòi, không chỉ uy hiếp một cô gái nhỏ, còn liên đới cha mẹ người ta. Anh lợi hại như thế, sao không lên trời luôn đi, anh cho rằng toàn thế giới chỉ có một mình nhà Quân gia thôi sao?"
"Đê tiện!" Quân Tử Lâm nhìn Hạ Diệc Sơ, quả thực không thể tin được cô ta còn ghi âm lại.
"Cái này gọi là binh bất yếm trá*, đối phó với tiểu nhân, phải dùng một ít chiêu ngầm."
(*Binh bất yếm trá: việc dùng binh trong chiến trận thì không ngại sự lừa dối, đánh lừa đối phương để dành chiến thắng.)
Hạ Diệc Sơ vừa nói xong, một vị mặc âu phục đen đi đến, lễ độ nói:
"Lê tiểu thư, tổng tài nhà chúng tôi coi trọng giọng hát mỹ diệu của cô, không biết cô có hứng thú hợp tác một lần không?"