Tần Qua cúi đầu hôn nhẹ Hạ Diệc Sơ, thấy cô không cự tuyệt còn chậm rãi đón ý nói hùa, kinh hỉ xẹt nhanh qua đáy mắt Tần Qua.
Bên trong xe ánh đèn lờ mờ, dồn dập tiếng hít thở đan xen của hai người, hô hấp ấm áp quấn quanh một khối.
"Manh manh." Tần Qua nhẹ giọng kêu một tiếng, dời khỏi môi Hạ Diệc Sơ, hôn lên khuôn mặt cô sau đó gặm dần đi xuống.
"Uhm." Hạ Diệc Sơ rì rầm, thanh âm quẩn quanh như tiếng chó con mơi sinh, nhu nhu thập phần câu nhân.
Hạ Diệc Sơ hé mắt nhìn hắn một chút.
Ánh sáng ố vàng của đèn đường chiếu vào cửa sổ xe, chiết xạ lên gương mặt hắn một ít.
Thân thể nam tính cường tráng ấm áp đè trên người cô mang theo trọng lượng, ngón tay khớp xương rõ ràng, có vài vết chai mỏng từ vạt áo cô dò xét đi vào, như dạo trên đàn dương cầm.
Ngón tay hơi lạnh, đụng chạm tới vòng eo nóng bỏng của Hạ Diệc Sơ làm cô rùng mình.
Cảm thụ được bên hông ngứa ngáy, Hạ Diệc Sơ không ngờ thân thể này lại mẫn cảm như vậy, hơi ngượng ngùng, cô khó khăn nói bên tai Tần Qua:
"Tần Qua, phía dưới... rất ngứa."
Những lời này như mở ra cánh cửa lớn nào đó, hô hấp Tần Qua trầm xuống, hai mắt đen nhánh ẩn ẩn một tia lệ khí.
Bàn tay đang bắt bả vai Hạ Diệc Sơ dùng sức thêm một chút làm cô rên ra tiếng, không khí ái muội càng thêm nùng liệt.
Ngón tay Tần Qua linh hoạt đẩy nút thắt áo khoác trên người Hạ Diệc Sơ xuống, cởi áo khoác cô đến khuỷu tay, lại kéo hai tay Hạ Diệc Sơ lên đỉnh đầu, dùng áo khoác trói hai tay cô lại với nhau.
Trên người Hạ Diệc Sơ chỉ còn một lớp váy áo xộc xệch, mà Tần Qua vẫn chỉnh tề, áo quần không một chút nếp nhăn.
Tần Qua vén váy Hạ Diệc Sơ, chen chân vào giữa hai chân Hạ Diệc Sơ, thân hình cao lớn đĩnh bạt dần dần áp xuống, duỗi tay sờ mớ tóc đen hỗn độn của cô, lại cúi người hôn cô. Nụ hôn không còn tinh tế nhu tình mà mạnh mẽ hung ác.
"Ngoan." Tần Qua tà mị cong môi, biểu tình trên gương mặt hoàn toàn khác với thanh niên thanh quý tuấn mỹ lãnh đạm xa cách ngày thường.
Tần Qua nhìn Hạ Diệc Sơ bởi vì nụ hôn sâu mà trở nên mê ly, đôi tay nhanh nhẹn tìm được khóa kéo váy áo cô, kéo từ từ xuống.
Da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí, giữa ánh đèn mờ ảo, hầu kết người nào đó khẽ nhích, con ngươi nheo lại thâm thúy, hơi thở nóng rực phun lên mặt, lên cổ Hạ Diệc Sơ.
Nụ hôn triền miên trên người cô, thân thể Hạ Diệc Sơ xoắn đến xoắn đi, Tần Qua rõ ràng đang rất khát khao.
Hạ Diệc Sơ như cá rời khỏi nước, thân thể run rẩy đến lợi hại. Mỗi khi hắn tới gần đều đốt lên một ngọn lửa trên người cô, làm toàn thân cô như thiêu đốt.
Hô hấp dồn dập.
"Manh Manh, anh muốn đi vào. Nhìn xem, là ai muốn đi vào thân thể em?"
Tần Qua giơ tay chế trụ cằm Hạ Diệc Sơ, ánh mắt hắc trầm gắt gao nhìn cô.
Hạ Diệc Sơ đang bị liệt hỏa đốt người, vẫn cố cắn chặt cánh môi để tránh phát ra loại âm thanh mất mặt kia.
Tần Qua vẫn giữ chặt cằm cô, không cho cô chuyển ánh mắt đi nơi khác.
"Manh Manh, em nói xem người đàn ông đang đè lên người em là ai?"
Hắn tận lực bỏ qua biến đổi khác thường trong cơ thể, lần thứ hai hỏi cô, ngữ khí cường thế. Hạ Diệc Sơ đỏ mặt, nhắm mắt, cố gắng không để ý tới hắn.
Tần Qua một tay nhéo cằm cô, một tay dọc theo thân thể cô vẽ lên đường cong từ trên xuống dưới, làn da non mịn dưới bàn tay hắn gợi lên những xúc cảm phi thường, khiến cả hai xém chút nữa không khắc chế được chính mình.
Hạ Diệc Sơ run run, hắn lại trực tiếp vói tay vào quần lót cô.
"Tần Qua, là anh, là anh." Hạ Diệc Sơ rốt cuộc không nhịn được nữa, bật ra đáp án vừa lòng hắn.
Tần Qua nghe xong, cực kỳ cao hứng.
"Thật ngoan, khen thưởng cho em." Tần Qua ghé vào tai Hạ Diệc Sơ, ngón tay dời đi khỏi lớp vải dệt, tiểu huynh đệ hung hăng nào đó vọt đi vào.
Hạ Diệc Sơ mở miệng kêu nhưng đã bị ngăn lại.
Bóng đêm yên tĩnh, động tĩnh trên xe lại không nhỏ.