Tần Qua hơn hai mươi năm ngủ một mình tịch liêu quạnh quẽ, bỗng nhiên bên mình nhiều hơn một người, không những không cảm thấy khó chịu mà ngược lại, ôm đối phương vào lòng.
Loại cảm giác này, từ ba tháng trước, Tần Qua mỗi ngày đều nhớ đến. Hắn rốt cuộc không phân rõ cảm xúc này là gì, chỉ biết thuận thao bản năng.
—— không thể để cô ấy tứ cố vô thân.
Cho nên, hắn không tiếc cùng anh hai đối đầu với Quân Tử Lâm, muốn lưu lại Hạ Diệc Sơ trong giới giải trí.
—— muốn đi gặp cô.
Cho nên, hắn chưa một lần đến thành phố N lại bị khát vọng mãnh liệt hối thúc, lập tức mua vé xe đến thành phố N.
- ----------------------------------------------
Không thấy Hạ Diệc Sơ, hắn vô cùng nhớ mong.
Lúc nhìn thấy cô, Tần Qua lại như sói đói muốn ăn sạch cô vào bụng, dung hợp cô vào xương tủy mình.
Tần Qua không phải kẻ túng dục, hai mươi năm qua hắn thanh tâm quả dục không phải là giả vời.
Chính là cô gái này lại có một loại bản lĩnh làm hắn mất khống chế.
Tần Qua thật sự sợ hãi khát vọng chính mình, sợ rằng mình sẽ làm ra sự việc sai lầm nên sau ngày về lại thủ đô, hắn liền lên máy bay ra nước ngoài.
Hắn đi tìm bác sỹ tâm lý nổi tiếng.
Hắn được chẩn đoán bị một chứng bệnh cơ khát đụng chạm da thịt nhưng chỉ với một người duy nhất là Hạ Diệc Sơ.
- ---------------------------------------
Tần Qua chớp chớp mắt, duỗi tay muốn ôm Hạ Diệc Sơ vào lòng.
Chính lúc này Hạ Diệc Sơ vốn vẫn an ổn ngủ yên thì lại nhíu mày ưm một tiếng.
Tần Qua hết hồn tưởng rằng mình đánh thức cô, ai ngờ cô không những không tỉnh mà còn lăn một cái nhào vào trong ngực Tần Qua ngủ tiếp.
Hô hấp đều đều phả vào cổ Tần Qua khiến hắn cứng đờ, nhìn Hạ Diệc Sơ hồi lâu mới vươn tay đặt lên hông cô, ôm vào lòng.
Hai người ôm nhau ngủ như hai người yêu nhau vẫn làm.
- -------------------------------------
Một đêm không nói chuyện, Hạ Diệc Sơ rạng sáng tỉnh lại một lần.
Nhận ra đang nằm trong ngực ai đó, Hạ Diệc Sơ mơ màng phản ứng đầu tiên là muốn đạp người ra ngoài. Nhưng hương vị quen thuộc quẩn quanh cánh mũi khiến cô nhớ lại, híp mắt, chui sâu vào ngực người ta ngủ tiếp.
Trời sáng hẵn, Hạ Diệc Sơ tỉnh lại lần nữa, sờ sờ bên cạnh, lạnh băng một mảnh, Tần Qua đã rời giường từ lâu.
Hạ Diệc Sơ lại rúc vào chăn ngủ, ăn vạ trên giường một lúc lâu mới bò dậy.
Tần Qua không biết đã chạy đi đâu, Hạ Diệc Sơ quấn chăn trên người đi đến tủ quần áo.
Bên trong tủ quần áo là một dãy áo sơ mi và quần tây, áo khoác kiểu dáng khác nhau. Tất cả đều là nam trang, mà đều là áo sơ mi trắng. Hạ Diệc Sơ lấy đại một cái khoác lên người, xoay người vào phòng tắm.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Hạ Diệc Sơ chân trần ra ngoài.
Hạ Diệc Sơ nghe dưới lầu có tiếng động lại có mùi thức ăn bay lên thơm ngát.
Mùi hương từ phòng bếp bay ra, náo cháo sôi sùng sục.
Tần Qua đứng một bên, mang tạp dề, chuyên chú thái hành.
Cảm giác có gì đó không đúng, Tần Qua buông dao, quay đầu nhìn, thấy bóng dáng Hạ Diệc Sơ ở chân cầu thang.
Thân hình Hạ Diệc Sơ tinh tế, chỉ mặc mỗi áo sơ mi của Tần Qua, vạt áo vừa che phủ mông, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.
Trước tình huống này, bất kể đàn ông nào cũng không thể cự tuyệt được phong cảnh tuyệt đẹp như vậy.