Ba người lên lầu, trong thang máy, Hạ Diệc Sơ nhận được điện thoại đạo diễn gọi tới.
"Lê Tiểu Manh, cô đi đâu vậy, ở đây có chuyện rồi cô biết không? Bây giờ cô đang ở đâu?"
"Chuyện gì? Tôi ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, rồi Tần Qua gọi điện báo anh ấy tới nên bây giờ chúng tôi đang ở thang máy. Chúng tôi tới ngay, có gì đợi lát nữa nói tiếp."
Hạ Diệc Sơ tất nhiên biết có chuyện gì xảy ra.
Vừa rồi, mọi người đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên bên ngoài vang lên một trận ầm ỹ, khi bọn họ ra mở cửa thì thấy có vài vị cảnh sát mắc thường phục đang bắt mấy người y phục không chỉnh tề từ phòng khác ra.
Cảnh sát cũng ghi lại toàn bộ thông tin cá nhân của mấy người trong phòng đạo diễn một lần.
Lúc này không biết là ai nhanh mồm nhanh miệng báo cáo Hạ Diệc Sơ không cánh mà bay. Cho nên vừa rồi đạo diễn mới nôn nóng gọi điện cho cô.
Thang máy dừng lại ở tầng năm, Hạ Diệc Sơ và Tần Qua đi trước, Tần Nghị theo sau.
Vừa qua khúc quanh hành lang, Hạ Diệc Sơ nhận ra đám người đạo diễn đứng đó, cảnh sát mặc thường phục cùng với mấy người hút chất kích thích lúc nãy, nhưng mà lại không có hai người đuổi theo cô.
Đạo diễn vừa thấy cô, chạy tới đón. Vị cảnh sát nọ cũng đi lên đón, ông ta đón Tần Nghị và Tần Qua.
Thì ra ông ta trước kia là bộ hạ của Tần gia, lúc nãy Tần Nghị và Tần Qua gọi cho ông ấy, trùng hợp ông ta cùng vài đồng nghiệp đang tuần tra ở phụ cận nên có thể đến đây ngay.
Cũng may có Tần Nghị và Tần Qua, nên Hạ Diệc Sơ không nằm trong đối tượng tình nghi, chỉ nói mấy câu kể lại sự việc rồi thôi.
Sau đó, cảnh sát mang mấy người dùng thuốc kia đi khỏi nơi này.
Đạo diễn mời Tần Nghị và Tần Qua ở lại uống một chén.
Tần Nghị và Tần Qua không đáp ứng lời mời của đạo diễn, Hạ Diệc Sơ đi theo hai người họ, chào đạo diễn và nhà làm phim ra về.
Tần Nghị lái xe đưa Tần Qua và Hạ Diệc Sơ về biệt thự của Tần Qua, sau đó tự mình lái xe về nhà.
Tần Qua nắm chặt tay Hạ Diệc Sơ đi vào biệt thự, Hạ Diệc Sơ không kịp cởi giày, bị Tần Qua ôm ngang lên lầu.
Hạ Diệc Sơ bất thình lình không có trọng lượng, duỗi tay bám cổ Tần Qua, hai chân quẫy đạp
"Đừng nhúc nhích."
Tần Qua vỗ mông Hạ Diệc Sơ "bốp" một cái, hai mắt Hạ Diệc Sơ nóng lên, hai chân thành thật không dám động đậy.
Tần Qua bước nhanh vào phòng ngủ, ném người lên giường, cùi mình đè xuống.
Tần Qua vào không bật đèn, ánh sáng tối tăm chỉ có thể đại khái nhìn thấy hình dáng đối phương.
Trong bóng đêm, Tần Qua cũng đủ tinh lực tìm được môi anh đào của Hạ Diệc Sơ, cường thế bá đạo hôn xuống.
Hơi thở nóng bỏng, hô hấp rạo rực giao triền hình thành không khí vô cùng ái muội.
Hạ Diệc Sơ không phản kháng chút nào, tay ôm cổ Tần Qua, từng ngón tay lần theo da đầu hắn, tìm tòi trong mớ tóc đen.
Giữa ánh sáng và bóng tối, đường cong cần cổ Hạ Diệc Sơ vì động tác này mà trở nên tuyệt đẹp tinh tế.
Tần Qua hầu kết lăn một cái, từ hôn môi chuyển thành gặm nhẹ, một đường từ gương mạt cô dần dần gặm xuống.
Hạ Diệc Sơ nhẹ nhẹ thở ra tiếng, thanh âm kiều suyễn mềm mại mê ly, hơi thở hỗn độn mang theo vài phần động tình.
Tần Qua kéo chân cô, lách mình đi vào, làm tiểu huynh đệ dán sát thân thể cô, chỉ cách một lớp vải mỏng. Dù vậy, Tần Qua cũng cảm nhận được chỗ mềm mại nơi thân thể cô đang bốc lửa nóng.
Hạ Diệc Sơ không cự tuyệt, hai chân ôm lấy vòng eo của Tần Qua.
Một chút lý trí còn lại trong đầu Tần Qua bởi vì động tác này của Hạ Diệc Sơ mà tiêu tan.