Cô không phải không biết hai người ở thành phố N bao lâu thì Tần Qua nghẹn bấy lâu, nhưng mà cha mẹ bên kia...
Muốn đem thân thể vùi vào thân thể cô, muốn thời thời khắc khắc đều cảm nhận được sự tồn tại chân thật của nhau, triệt để cảm nhận được ấm áp của cô.
Loại ý tưởng này mỗi ngày đều hiện lên trong đầu Tần Qua, bây giời nhìn ánh mắt kia của cô, Tần Qua không những không mềm lòng, mà ngược lại càng nhịn không được.
Lông mi hắn run rẩy, hầu kết lăn lộn:
"Manh Manh, tí nữa em kêu nhỏ thôi."
Dứt lời, Tần Qua bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ, ấn lên đỉnh đầu, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống xương quai xanh của cô.
Hạ Diệc kinh hô một tiếng, lại nhanh chóng nén lại, tránh đi ánh mắt Tần Qua.
Hắn cúi đầu hôn cô, tay kia đẩy lưng quần cô, duỗi tay vào bên trong.
Rõ ràng hắn đã muốn đến không nhịn được, nhưng lại không để mình đi vào, cái tay hư hỏng kia dần dần lướt vào đùi trong của cô, linh hoạt chạm đến hoa tâm, nhẹ nhàng khảy lên xuống, một ngón tay khác chen vào bên trong.
"A!" Hạ Diệc Sơ lần nữa không nhịn được phát ra tiếng, lập tức duỗi tay che miệng mình lại.
Ngón tay hắn ở trong cơ thể cô nhanh chóng vận động, bắt chước tư động tác của hai người khi...
Chờ cho chỗ kia đã ươn ướt, hắn lại cho thêm một ngón tay...
Thần chí Hạ Diệc Sơ trôi nổi, cảm giác hư không càng ngày càng lớn đến nỗi đánh bại một chút lý trí còn lại của cô.
Môi Tần Qua dán lên mặt cô, như cún con tinh tế liếm liếm mặt cô, liếm đến vành tai, ngậm trong miệng, gặm nhè nhẹ.
Vành tai vốn là nơi mẫn cảm của Hạ Diệc Sơ, cô kiều suyễn rên lên, thân thể ưỡn ra, càng đón ý nói hùa.
Tần Qua thấp giọng cười cười, rút ngón tay ra ngoài, kéo mảnh vải đang ngăn cách hai người, trực tiếp đưa tiểu huynh đệ đã gấp không chờ nổi xâm lấn đi vào.
Hạ Diệc Sơ thình lình được thoả mãn, chịu không nổi rên thành từng tiếng nhỏ.
Cô cố cắn môi mình để không phát ra âm thanh xấu hổ này.
Rốt cuộc có được loại cảm giác mình mong muốn, Tần Qua không áp chế bản thân, ấn Hạ Diệc Sơ dưới thân mạnh mẽ ra vào.
Hạ Diệc Sơ bị động đón nhận, ban đầu còn chịu được, có thể đáp lại hắn.
Lúc sau...
"Anh, anh nhẹ chút..."
Hạ Diệc Sơ thấp giọng xin tha.
"Uh!"
Tần Qua hôn lên khuôn mặt ướt mồ hôi của cô, thân dưới lại càng hung hăng ra ra vào vào.
Hạ Diệc Sơ như búp bế, chỉ có thể mặc hắn chơi đùa.
Tần Qua tinh thần phấn chấn thể lực dư thừa, Hạ Diệc Sơ lại không được như vậy.
Cuôi cùng cả linh hồn cũng bị hắn đâm cho bay lên, Hạ Diệc Sơ hai mắt tối sầm, hôn mê.
Tuy rằng đêm qua bị thằng nhãi này làm cho rất mệt, đồng hồ sinh học của Hạ Diệc Sơ vẫn điểm đúng giờ.
Mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt tinh xaot tuyệt luân của Tần Qua.
Khi hắn ngủ, vô cùng ngoan ngoãn, lông mi dài tạo thành bóng mờ trên gương mặt, thanh quý chi khí như một thiên sứ.
Hạ Diệc Sơ nhìn hắn một lát định xuống giường, vừa trở mình tức khắc cô phát hiện cơ thể có điều bất thường.
Hắn! Hắn tối qua xong việc, cái kia lại... không rút ra!
Hạ Diệc Sơ trừng mắt, quay đầu nhìn Tần Qua.
Không biết hắn đã thức từ khi nào, đáy mắt thanh tỉnh, có lẽ đã tỉnh trước cô rồi.
"Manh Manh."
Tần Qua duỗi tay kéo Hạ Diệc Sơ, xoay người đè lên cô, nơi đó vốn mềm xốp một lần nữa trở nên chặt chẽ dán sát.
Thần sắc Tần Qua cũng thay đổi, đáy mắt nhuốm lên màu sắc khác.
Chuông cảnh báo reo lên trong đầu Hạ Diệc Sơ, cô chống tay lên người hắn:
"Tần Qua, không được náo, buông ra!"
Tần Qua còn lâu mới nghe, hắn áp người xuống, hôn sâu xuống, vào tư thế nhanh chóng vận động buổi sáng.
Hạ Diệc Sơ biết nếu không cho hắn giảm bớt áp lực thì khẳng định chính mình cũng không xuống giường được, không phản kháng nữa, nhỉ giọng nói:
"Anh làm nhanh đi."
"Nhanh cỡ nào?"
Giọng Tần Qua trầm trầm, giờ phút này nghe rất gợi cảm, đưa môi đến bên tai Hạ Diệc Sơ, thì thầm:
"Manh Manh, gọi anh một tiếng chồng, là đủ cho anh lên cao trào."
Cái tên gia hoả này càng ngày càng không biết xấu hổ.
Hạ Diệc Sơ quay đầu đi, không tiếng động cự tuyệt.