Gia đình Cố Trừ Tịch không giàu, cha mẹ đều là công nhân viên chức bình thường, tiền lương đủ sống mà thôi, làm sao có thể có một khoản tiền lớn để mua căn biệt thự nhỏ này.
Bản thân Cố Trừ Tịch càng không có.
Lúc học đại học tuy cô ấy cũng có đi làm nhưng tiền lương ít ỏi kia có là gì chứ.
Chỉ hơn nửa năm ngắn ngủi từ khi tốt nghiệp lại mua được nhà?
Sắc mặt Tô Tử Vân lập tức trở nên khó coi.
Hạ Diệc Sơ vừa thấy đã đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng mà cô cũng không có nhu cầu giải thích, chỉ nói:
"Sau này đừng tìm tôi nữa, giữa chúng ta không còn quan hệ gì."
"Chị Trừ Tịch, chị đừng như vậy, anh Tử Vân sẽ tức giận lắm."
Trình Điềm đứng sát bên cạnh Tô Tử Vân, nói với Hạ Diệc Sơ.
"Chị Cố,hai vị chú thím này là ai vậy? Khách của chị sao?"
Một âm thanh hồn nhiên truyền đến tai ba người.
Lý Bách Nhiên xách cặp lướt qua Trình Điềm và Tô Tử Vân, đi đến bên cạnh Hạ Diệc Sơ, nắm lấy tay cô, tò mò nhìn hai người đối diện.
Cái tên nhóc này nha, lần đầu tiên ngoan ngoãn gọi mình là chị nha.
Hạ Diệc Sơ liếc Lý Bách Nhiên một cái, gật đầu.
"Không phải, người ta tới ngắm cảnh thôi. Hơn nữa, sau này em không nên gọi người ta như vậy, phải gọi là anh hoặc chị, biết chưa?"
"Vâng." Lý Bách Nhiên cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại ngây ngô nói:
"Chị, nhìn bọn họ già như vậy mà còn kêu anh với chị, tính gạt người ta à?"
Phốc!
Hạ Diệc Sơ trong mắt có ý cười lan ra, cô thực không nghĩ đến, Lý Bách Nhiên có một mặt phúc hắc như thế.
Hai đương sự lại không cảm thấy buồn cười gì cả, họ sinh cùng năm với nguyên chủ, cách nhau mấy tháng mà thôi, vậy mà đứa nhóc này gọi cô ta là chị, còn gọi bọn họ là chú thím.
Cái tên nhãi này!
Trình Điềm mắng thầm Lý Bách Nhiên trong lòng, ngoài mặt ủy khuất.
"Chị Trừ Tịch, sao chị để nó ăn nói như vậy, chị biết ba chúng ta cùng tuổi mà."
"Cô thấy tôi bảo nó nói như thế khi nào vậy? Hơn nữa lời con nít là lời nói thật, người lớn cũng không thể ngăn cản."
"......"
Trình Điềm không ngờ Hạ Diệc Sơ nhanh miệng như vậy, ngậm cục tức nép bên người Tô Tử Vân.
Tô Tử Vân nãy giờ đều nhìn chằm chằm Lý Bách Nhiên, hắn không thích đứa nhóc này, càng không thích những lời hắn nói với Trình Điềm.
Tô Tử Vân hỏi Hạ Diệc Sơ: "Đứa nhóc này là ai vậy?"
"Liên quan gì mấy người?" Hạ Diệc Sơ không hề khách khí đáp lại.
"Được! Cố Trừ Tịch, chia tay thì chia tay! Tôi không nghĩ cô lại là loại người này, sau này cô đừng hối hận!"
Tô Tử Vân nghiến răng nói ra một câu như thế, ánh mắt âm trầm nhìn Lý Bách Nhiên.
Giải quyết xong hai kẻ phiền toái này, Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên mở cửa vào nhà, đóng cửa rầm một cái, khiến Tô Tử Vân và Trình Điềm đứng bên ngoài tức gần chết, mặt mày xám xịt kéo nhau rời đi.
Vào nhà, Lý Bách Nhiên rót hai ly nước trái cây, đưa cho Hạ Diệc Sơ đang ngồi trên sô pha một ly, tự mình uống một ly.
Hạ Diệc Sơ uống ngụm nước, cười cười nói với Lý Bách Nhiên:
"Sao lúc nãy em độc mồm như thế? Bình thường thấy em rất ít nói mà."
"Không thích bọn họ." Lý Bách Nhiên lời ít ý nhiều trả lời, uống cạn một hơi ly nước trong tay, đi vào phòng bếp, hỏi vọng ra:
"Tối nay cô giáo muốn ăn món gì?"
"Tùy em đi, không có rau thơm là được." Hạ Diệc Sơ nhàn nhã trả lời, sờ soạng tìm một cuốn sách dưới bàn trà.
Hai người ăn cơm chiều, nghỉ ngơi một chút rồi đi xuống tầng hầm ngầm.
Lý Bách Nhiên trong khoảng thời gian này, không chỉ phát triển về vóc dáng mà thành tích học tập cũng tiến bộ nhiều, kể cả võ thuật cũng khá lên rất nhiều.
Lúc trước, một chiêu của Hạ Diệc Sơ hắn cũng không đỡ được, bây giờ đã có thể tiếp được hơn ba chiêu.
Lý Bách Nhiên bị Hạ Diệc Sơ quật ngã, nằm thở hổn hển, ngửa đầu nhìn trần nhà, ánh mắt đen kịt toát ra sự mệt mỏi.
"Hôm nay em có chuyện gì vậy?" Hạ Diệc Sơ ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi thăm.
Tuy rằng Lý Bách Nhiên che giấu tốt cảm xúc nhưng để ý kỹ một chút sẽ thấy hắn phân tâm rất nhiều lần.
Lý Bách Nhiên nghiêng nghiêng đầu, không nhìn cô. Hạ Diệc Sơ không hài lòng, chọc chọc vào người hắn.
"Hỏi thì trả lời đi!"
"Không biết viết văn!" Lý Bách Nhiên lật mình, đưa lưng về phía Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ không thấy vẻ mặt của hắn, cho là hắn nói thật, gật đầu đáp lại: