Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 476: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (32)



Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Nhìn gương mặt ửng hồng của Lý Bách Nhiên, Hạ Diệc Sơ bật cười.

Lý Bách Nhiên trợn mắt nhìn cô ấy, nghĩ đến xúc động trong lòng mình vì cô ấy mà ra, thẹn quá hóa giận.

"Chị cười cái gì?" 

Không biết vì sao, Lý Bách Nhiên cảm thấy tư thế giữa hai người họ có chút không đúng, sao lại gần gũi quá như thế, hắn còn có thể ngửi được hương nhàn nhạt từ cơ thể cô ấy.

Hôm nay thời tiết hơi nóng, Hạ Diệc Sơ ăn mặc thoải mái, chỉ có áo thun cổ rộng và quần thun. Lúc lơ đãng, Lý Bách Nhiên có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn khiến hắn càng đỏ mặt, tâm tình dao động, giống như sợ bị phát hiện đã làm gì sai.

Hạ Diệc Sơ không hề phát hiện ánh mắt của Lý Bách Nhiên, vô tư nói:

"Bách Nhiên, còn một tuần nữa là cậu tròn 18 tuổi, khi đó cậu đã trưởng thành, có thể tự gánh vác trách nhiệm, tự chiếu cố mình."

Vừa nói, Hạ Diệc Sơ vừa đặt tay trên vai Lý Bách Nhiên, sau đó chậm rãi trượt xuống từ vai đến bên hông hắn. Cảm giác tê tê dại dại khiến hầu kết Lý Bách Nhiên chuyển động lên xuống.

Hành động này của cô khiến hắn chỉ muốn bắt lấy cô, ấn lên vách tường mà hôn thật lâu, sau đó lại chiếm hữu cô cho riêng mình, để lại một loạt ấn ký tình yêu giống như hắn đã từng làm nhiều lần trong mơ.

Chìm đắm trong tưởng tượng của mình, đôi mắt Lý Bách Nhiên trở nên âm u.

Hạ Diệc Sơ kéo ra khoảng cách giữa hai người, cất giọng kéo Lý Bách Nhiên ra khỏi cơn thần du của hắn.

"Nghĩ gì vậy? Đang nói chuyện với cậu đó."

"Nghĩ đến chị." Lý Bách Nhiên nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ nghe câu trả lời này, không tức giận mà còn cười to hơn.

"Ha ha, tôi ở trước mặt cậu đây còn nghĩ gì nữa. Nói thật, tôi cũng đã 28 tuổi rồi, ba mẹ hối thúc lấy chồng sinh con. Tôi phải tìm bạn trai rồi. Cậu không được nháo nữa, biết không?"

Lý Bách Nhiên bừng tỉnh, mấp máy môi:

"Không được, không được, cho dù em thành niên, em cũng không có gì đảm bảo cho cuộc sống của mình cả. Lúc trước chị đã hứa rồi mà, cho đến khi em tự lo được cuộc sống cho mình mà."

"Cậu phải lên đại học. Học đại học rồi làm sao ở cùng với tôi được nữa. Hơn nữa, đại học là thiên đường yêu đương đó, biết không? Đến lúc đó gặp được người cậu thích rồi, cậu sẽ thấy tôi thật phiền phức."

Hạ Diệc Sơ vừa nói vừa tỏ ra thương cảm chính mình.

"Đều tại cậu, nếu biết thế này tôi đã không mang cậu về, mấy năm nay ở cùng cậu là đã lãng phí hết thanh xuân của tôi rồi."

"Không đâu, bây giờ chị vẫn như lần đầu em nhìn thấy chị, còn xinh đẹp hơn trước kia nữa." Lý Bách Nhiên trấn an.

"Đương nhiên rồi, tôi chăm sóc tốt như vậy mà."

Cô gái vừa phiền muộn ban nãy, chỉ một câu của Lý Bách Nhiên mà trở nên đắc chí.

"Thôi không nói chuyện này nữa, tôi về phòng đắp mặt nạ, không có việc gì đừng gọi tôi nha."

Như một cơn lốc, Hạ Diệc Sơ nói xong liền biến mất khỏi phòng, cạch một cái, bên trong chỉ còn lại Lý Bách Nhiên đứng chôn chân thật lâu.

Mà đóng cửa lại, Hạ Diệc Sơ đột nhiên lộ ra ánh mắt giảo hoạt, tựa như con mèo vừa  trộm được cá khô.

Ban đêm, Lý Bách Nhiên lại nằm mơ, tiểu huynh đệ bất giác nhảy dựng lên khiến hắn mơ màng mở mắt ra.

Từ khi dậy thì, thân thể này khí huyết phương cương, không dễ dàng khắc chế, một chút trêu chọc liền không chịu nổi.

Từ khi mộng tinh lần đầu năm 16 tuổi, Lý Bách Nhiên dần dần hiểu rõ tình cảm của mình với Hạ Diệc Sơ.

Lý Bách Nhiên nhắm mắt nhận mệnh, gương mặt ửng hồng, hô hấp thô nặng, vuốt ve không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thân thể hắn run lên, rốt cuộc cũng xong việc.

Nghĩ đến bàn tay ấm áp Hạ Diệc Sơ chạm đến mình hôm nay, trong bóng đêm, Lý Bách Nhiên lộ ra ý cười, thật sự không thể rời khỏi người này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.