Bốn bề vắng lặng, An Dập nhắm hai mắt, tập trung thực hành từng bước theo sự hướng dẫn của Hạ Diệc Sơ.
Không thể không nói, thiên phú của An Dập rất tốt, lần đầu tiên làm thử đã có thể cảm ứng được linh khí trong không khí, hơn nữa còn có thể thu nạp một ít.
Hạ Diệc Sơ nhìn An Dập tiến bộ như vậy, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
An Dập dần dần chìm đắm vào trong việc tu luyện. Lúc này Hạ Diệc Sơ bắt đầu chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài từng tiếng mắng chửi thô bạo vang lên, tiếng kêu rên, một loạt tạp âm khác không ngừng truyền đến.
Hạ Diệc Sơ chắc chắn An Dập không hề bị tâm thần. Chỉ là do An Thuần phóng đại mọi chuyện lên, lại đẩy An Dập đến chỗ ở như thế này, hành hạ đủ đường, xung quanh lúc nào cũng phát ra loại âm thanh này dù là ngày hay đêm. Một người khỏe mạnh ở trong hoàn cảnh như vậy sớm muộn cũng bị khủng hoảng thần kinh.
Bỗng nhiên cảm giác mơ hồ quen thuộc ập tới, cô quay đầu nhìn An Dập đang chìm đắm trong tu luyện lần nữa. Thân ảnh An Dập dần dần bị một đoàn sương trắng che khuất tầm mắt, cách ly cô và An Dập thành hai thế giới khác nhau.
Cảm giác mơ hồ qua đi, Hạ Diệc Sơ mở mắt ra đã trở về thế giới thực.
"A Li, sao ngủ li bì vậy? Ngủ cả một buổi sáng luôn."
An Dập điểm tay lên chóp mũi ươn ướt của Hạ Diệc Sơ.
Cô mở to mắt nhìn xung quanh, giáo viên đã ra khỏi lớp, chỉ còn vài ba bạn học tụ lại một chỗ trò chuyện. Cảnh quan bên ngoài tươi đẹp, mặt trời lên cao, hẳn là đã giữa trưa.
Hạ Diệc Sơ lại nhìn An Dập, An Dập cũng nhìn cô, đôi mắt mang theo một ý cười sủng nịch không thể hòa tan được.
Hạ Diệc Sơ dùng hai chân trước bắt lấy ngón tay hắn, liếm liếm lấy lòng.
An Dập duỗi tay gãi gãi dưới cằm cô khiến Hạ Diệc Sơ thoải mái gừ gừ nhẹ vài tiếng.
An Dập lại đem Hạ Diệc Sơ bỏ vào cặp sách, đi ra khỏi trường.
Vệ sỹ đã dừng xe đợi sẵn ngoài cổng trường. Khi lên xe, An Dập nói:
"Đi về An gia."
"Vâng, thiếu gia."
Hạ Diệc Sơ chui ra khỏi cặp sách, An Dập cất cặp sang một bên, ôm cô lên trước mặt, đặt cô cọ cọ vào má mình.
Dọc đường đi, An Dập cứ như đứa trẻ chơi với đồ chơi của mình, không ngừng đùa bỡn với mèo nhỏ trên tay.
Hạ Diệc Sơ có chút chờ mong đến An gia để xem thật sự sau lưng An Thuần là ai mới có khả năng bắt được A Li.
Mèo yêu như A Li đâu phải nói bắt là bắt được. Có lẽ có cao nhân. Là ai? Người nhà An gia? Hay ẩn sĩ nào?
Hạ Diệc Sơ liếm liếm chân, có chút kích động.
- ---------------------------------------
Trong căn phòng âm u, An Dập từ từ tỉnh lại, cảm thụ được dòng linh khí ấm áp đang tuần hoàn trong cơ thể, An Dập vui mừng ra mặt. Nhưng lại cảm thấy có chút không đúng.
"A Li?"
"Em ngủ rồi sao A Li. Mau tỉnh lại xem, em tỉnh lại đi anh có tin tốt cho em nè."
Âm thanh run run mãi một lúc lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại.
Cô ấy đi rồi.
An Dập không thể tiếp thu sự thật này.
Rõ ràng trước sau vẫn như vậy, nhưng bây giờ An Dập cảm thấy căn phòng này có một mình hắn quá cô tịch, lạnh lẽo.
===============================
Vậy là hết quyển 2 rồi. Vài ngày nữa sẽ có quyển 3 nha mọi người.