Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
Từ lần Hạ Diệc Sơ rời đi đến nay đã hơn một tháng. Những nhân viên công tác kia luôn làm thí nghiệm trên người An Dập, tạo ra đủ loại vết thương lớn nhỏ. Nhưng thế nào thì những vết thương đó vẫn lành miệng rất nhanh khiến bọn họ vừa hứng thú vừa ghê tởm. Không biết có phải đó là do tác dụng của việc tu luyện hay do đã dung hợp được máu của A Li.
Hiện tại, tu vi trên người An Dập cũng đã đủ sức chờ phát động. Những chuyện xảy ra trong một tháng qua, An Dập chỉ hai ba câu ngắn gọn đã nói xong. Hạ Diệc Sơ nhạy bén cảm nhận được hắn còn nhiều chuyện giấu giếm.
Cô nhìn hắn từ trên xuống dưới, tuy vết thương lớn nhỏ trên da thịt đã lành nhưng vẫn để lại chút dấu vết.
"Anh có đau không?"
"A Li không khóc, không sao rồi. Thời gian qua em đi đâu?"
Hạ Diệc Sơ nghe hắn nói mới phát hiện hai mắt mình đã đầy nước mắt. Hạ Diệc Sơ xù xù lông:
"Lần trước bất đắc dĩ nên không từ mà biệt. Xuất hồn đi cũng cần nhiều linh lực, không đủ linh lực chống đỡ, tôi liền phải trở về. Nhưng anh cứ yên tâm, hễ đủ linh lực, tôi lại đến đây với anh."
"A Li ngoan, chờ thêm một thời gian nữa, anh sẽ đi tìm em."
An Dập sờ sờ đầu Hạ Diệc Sơ, đôi mắt đen như mực ám trầm. Hạ Diệc Sơ ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực hắn, để yên cho hắn vuốt. Vì động tác của An Dập mà đám nhân viên công tác phát hiện An Dập đã tỉnh. Bọn họ lại bắt đầu truyền dịch, ghi chú...
Cửa phòng thí nghiệm mở ra, An Thuần một thân tây trang giày da đi từ ngoài cửa vào, vẫn hung hăng như trước.
An Thuần nhìn An Dập tựa như ngủ, nhíu mày, xoay người nói chuyện với nhân viên công tác:
"Mới hơn nửa tháng, sao hắn đã trở nên như vậy?"
An Thuần đem An Dập đến đây để chịu tội chứ không phải để hưởng phúc. Mới hơn nửa tháng không gặp, An Dập lại trở nên trắng trẻo có da có thịt?
An Thuần càng nhìn càng khó chịu.
"An thiếu, có lẽ vì huyết dịch trong người hắn dung nạp được với máu của mèo yêu nên nửa tháng này dù không ăn gì, chỉ có truyền dịch dinh dưỡng, cơ thể hắn vẫn không suy yếu mà ngày càng khỏe mạnh. Hơn nữa, tốc độ hồi phục vết thương cũng nhanh không tưởng."
"Không tưởng? Thế nào là nhanh không tưởng?" An Thuần hứng thú.
"Mời cậu xem."
Người kia lấy từ trong túi ra một con dao phẫu thuật sắc bén, đi đến bên cạnh giường, trực tiếp rạch dao lên tay An Dập, hơn nữa còn nhấn sâu dao xuống một chút mới rút ra.
Hạ Diệc Sơ mở to hai mắt, nếu không phải chỉ là linh thể, cô sẽ trực tiếp nhào lên đánh chết bọn họ.
Mọi người đều tập trung nhìn máu tươi chảy ra từ cánh tay An Dập, sau đó máu từ từ ngừng chảy với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Nhân viên công tác kia lấy ra một bọc bông gòn, lau sạch miệng vết thương. Miệng vết thương sạch máu, da đã liền lại, sẹo cũng không để lại, chỉ có một dấu hơi sẫm màu thể hiện đã bị dao đâm.
An Thuần kinh ngạc mở to hai mắt, bản thân không tin đây là sự thật.
An Dập tựa như nhận ra Hạ Diệc Sơ khẩn trương, dùng mật ngữ trấn an cô:
"A Li đừng sợ, anh không sao."
"Trong khoảng thời gian này, chúng tôi có nghiên cứu một ít máu và da thịt hắn. Phát hiện, máu và da thịt hắn có dung hợp với máu mèo yêu kia, tế bào cũng trẻ hóa. Không thể nói ngay rằng máu mèo yêu có tác dụng trường sinh bất lão hay không. Nhưng cải lão hoàn đồng, có lẽ là sự thật."
An Thuần kích động, nhưng nghĩ đến lần hộc máu đen của An Dập, thì bình tĩnh hỏi:
"Nhưng mà lần trước hắn hộc máu đen là như thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
=================================