"Ký chủ, ta hiện tại cảm thấy, ngươi như là phụ nữ trung niên đang dụ dỗ trẻ vị thành niên?" Tả Tả nói mang theo ngữ khí không xác định.
Khóe miệng cô gái run rẩy một chút, cũng không ngờ rằng hệ thống sẽ có phản ứng như thế này, hai ngày trước ai nói ta đáng yêu nhất hả?
Tả Tả rầm rì ủy khuất cầu tha thứ......
-
Thẩm Mặc Bạch tự vào nhà tiểu sủng vật, cảm tình ở trong lòng như là đã xảy ra biến hoá một chút, giờ này khắc này, ngược lại là hắn càng ngày càng giống sủng vật hơn.
—— hắn đầu tiên là dựa vào "chủ nhân", sau đó cùng "chủ nhân" sắp xếp phòng, cuối cùng, hắn về sau còn có khả năng còn muốn "chủ nhân " cho ăn.
Ngẫm lại, sinh hoạt cùng nhau như vậy, không chỉ không có nửa phần bài xích, thế nhưng... ôm trong lòng một ít chờ mong, chắc điên rồi đi?
Hoặc là, không lâu trước đây, cái lúc hoàng hôn chập tối, ở ánh mắt đầu tiên hắn đã chú ý tới cô, bị cô hấp dẫn, từ đó hắn cũng đã điên rồi.
Loại tình cảm này, hắn không xác định rốt cuộc là cái gì, nhưng hắn có thể chắc chắn chính là, hắn muốn ở bên cô, thời thời khắc khắc muốn nhìn thấy cô, muốn chiếm hữu cô.
Mà giờ phút này hắn trầm mặc, bị Phó Khuynh hoàn toàn coi như là đã chịu đả kích lớn.
Muốn an ủi, lại không thể nào mở miệng, đầu tiên là dời lực chú ý của hắn đi.
"Thẩm Mặc Bạch, cậu đây là đang mệt sao? Cùng tôi đi vào nghỉ ngơi một chút, có thể chứ?" Nửa thân mình cô ngồi xổm, cực kỳ kiên nhẫn hỏi.
Thử thăm dò, thong thả đặt tay lên mu bàn tay hắn, cảm giác lạnh lẽo và ấm áp chạm đến cùng lúc, như giọt nước ấm thấm đến tận đáy lòng.
Phó Khuynh bất thình lình muốn thu hồi tay, lại bị một trận lạnh lẽo bắt lấy, tháng chín trời oi bức, cũng không có làm người ta cảm thấy không khoẻ, ngược lại là nhiệt độ vừa ý, làm trong lòng vừa mới nhảy lên không an tâm bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Cô ngước mắt, nháy đôi mắt, nhìn người trước mặt đẹp đến mức không giống thiếu niên trần gian, hắn có một đôi mắt đen lóng lánh, thâm thúy như là muốn đem người hút vào.
"Không phải muốn mang tôi đi sao?" Thiếu niên thấp giọng nói.
Bởi vì khoảng cách của hai người rất gần, mùi hương nam tính trên người hắn dũng mãnh quanh quẩn mũi cô, nhàn nhạt, lại rất dễ ngửi. Khi nói chuyện, hơi thở nhẹ nhàng phun ở chỗ cổ cô, hơi ngứa.
Kiềm chế đáy lòng hiện lên sự khác thường, cô lôi hắn đi tới một gian phòng riêng.
Phong cách có màu bầu trời xanh sạch sẽ, tươi mát.
Phó Khuynh mềm mại mở miệng: "Khăn trải giường hay vỏ chăn gì đó đều là đồ mới. Cậu ngủ một chút đi, tôi đi chuẩn bị bữa tối."
Cô dùng ngữ điệu ôn nhu, truyền đến lỗ tai hắn như là thanh âm ma pháp, mí mắt dần cụp xuống.
Thẳng đến khi ý thức hắn chỉ còn một giây cuối cùng, nghĩ là: Vốn dĩ không muốn ngủ... Hiện tại, căn bản là ngăn không được.
Chờ đến lúc Phó Khuynh nấu cơm xong, đã là một giờ sau.
Thời tiết có chút nóng, cô đi tắm rửa để hạ nhiệt. Mới đi đến cửa phòng lại sợ đánh thức Thẩm Mặc Bạch.
Nhìn hắn ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, làm người ta nhịn không được muốn khi dễ chà đạp, Phó Khuynh không nhịn xuống được, ở trên má hắn hung hăng nhéo một cái.
Làn da trắng nõn phấn nộn nhanh chóng nổi lên hai vết hồng.
en*... chơi hơi quá rồi!
*bản raw cũng ghi như vậy nhưng mk ko biết có ý nghĩa gì nên vẫn giữ nguyên. Ai biết thì bảo Re nhé.
Cô có tật giật mình lui lui về sau, nhìn thấy lông mi hắn nhỏ dài như lông vũ hơi hơi rung động, cô sợ đến mức không dám động.
Thiếu niên mở bừng mắt, khí sắc nhìn tốt hơn rất nhiều. Hắn giương mắt nhìn về phía Phó Khuynh, như là nghi hoặc cô vì sao lại ở chỗ này?
Phó Khuynh xem vẻ mặt của hắn không có gì khác thường, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: " Cậu tỉnh rồi a...... Tôi tới kêu cậu dậy ăn cơm."
Cô xoay người hết sức, cũng không có chú ý tới vành tai thiếu niên đã sớm nổi lên một mảnh đỏ ửng.