Sau khi tỉnh lại, Thẩm Mặc Bạch theo thói quen thản nhiên nhìn sang phía bên phải.
Tiểu sủng vật đi đâu rồi? Đã tan học rồi sao?
Giơ tay nhìn thời gian, chưa có đến giờ a.
Lúc này, khóe mắt nheo lại mới khiến cho hắn chú ý tới tờ giấy trên bàn. Đem mặt trên mấy chữ nhìn tới tới lui lui cẩn thận.
Khóe miệng không tự chủ được mỉm cười.
Hắn đầu tiên là đi siêu thị một chuyến, đem đồ tiểu sủng vật thích ăn, hoặc có khả năng thích ăn tất cả đều mua hết. Đặc biệt là mấy thứ đùi gà, sữa chua, dâu tây cùng nho.
Đi ngang gian hàng rượu, lại chọn một chai rượu vang đỏ chất lượng tốt.
Chờ hắn làm xong tiệc tối, thắp ngọn nến, rót rượu vang đỏ, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, nhìn một chút thì đã 8 giờ rưỡi rồi.
Hắn cầm di động ấn vài cái rồi đặt ở bên tai, lặp đi lặp lại thử vài lần, liên tiếp nghe được đều là âm thanh tổng đài nhắc nhở.
Tiểu sủng vật như thế nào còn chưa trở lại?
Là đi chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn sao? Chính là... Hắn chỉ nghĩ muốn cô, không đúng, cô muốn hắn cũng có thể cho, cũng không đúng, chỉ cần là cô đưa, hắn đều thích.
Bất quá, giống như còn thiếu đồ thì phải.
Lại nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, hy vọng có thể đuổi kịp trước khi tiểu sủng vật trở về.
Không có chần chờ, Thẩm Mặc Bạch lập tức đi tới trước cửa, vừa mới chuẩn bị đổi giày, khóe mắt thoáng nhìn tủ giày phía dưới giống như đè nặng một phong thư.
~
Phó Khuynh không nghĩ tới hai người này lại lâu la đến như vậy, nói cái giá đều không thể đồng ý, còn cái gì hãm hại, bôi nhọ, phạm tội?
Cô không cầm được lấy di động xem thời gian, đã 8 giờ bốn mươi, bởi vì sợ có người gọi điện nên đã để chế độ im lặng. Vốn đang lên kế hoạch đến tiệm bánh mua một cái cho nam chủ, giờ đều đã bị hai người này làm chậm trễ.
Ngay khi một tia kiên nhẫn cuối cùng của cô hầu như không còn, muốn rời đi.
Hai người này rốt cuộc đã kết thúc, đứng dậy bắt tay, trăm miệng một lời nói câu "Hợp tác vui vẻ."
Hợp · tác · vui · vẻ· cái · đầu · a!
Kiểm tra rồi liếc mắt một cái về phía cái di động đằng trước, con ngươi đen nhánh của cô vừa chuyển, bỗng nhiên tâm sinh ra một kế.
Sau khi từ quán cà phê rời đi liền ngăn cản một chiếc xe, báo địa chỉ muốn đi là Cục Công An.
~
Bên kia, Thẩm Mặc Bạch đem thư ở tủ giày phía dưới rút ra, dùng tay phất phất trên mặt giấy.
Lúc mở ra, hắn thấy đơn giản chỉ có hai hàng, tay liền không chịu khống chế run rẩy, phong thư rơi xuống mặt đất.
Hắn như là không thấy được, lông mi kịch liệt run rẩy, trên mặt thần sắc lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, cả người như là bị một áp lực lớn khổ sở đè nén, hắn đứng ở tại chỗ hồi lâu, lâu đến mức chân đều có chút cứng đờ. Hắn dường như mới nghĩ tới cái gì. Bước bước chân đi vào phòng ngủ.
Ở trên máy tính bùm bùm ấn vài cái, tiếp theo, ở trên di động xuất hiện một dãy số.
Vang lên hai tiếng, một giọng nữ từ bên trong truyền đến.
"Uy, thưa ngài, nơi này là quán cà phê Màu Lam."
Không có nhiều lời vô nghĩa, Thẩm Mặc Bạch mở miệng: "Tôi tìm Tống Khuynh."
Đối phương im lặng vài giây, "Cô ấy mới vừa đi, còn chưa quá hai phút đâu! Ngài là gì của cô ấy vậy?"
"Tôi......" Hắn là gì của cô? Bạn cùng phòng? Bạn học? Hoặc là ngay cả bằng hữu đều không tính đi?
"...... tôi đã biết, ngài là tiên sinh vừa rồi đúng không? Xin chờ một chút..."
Ngay sau đó, âm thanh trang giấy cọ xát truyền đến, đối phương như là đang ở đó tìm kiếm thứ gì. Vài giây sau, đối phương lại cười hỏi.
"Ngài là Thẩm Dật phải không?"
Nghe thấy câu nói đó, Thẩm Mặc Bạch không do dự trực tiếp ấn cắt đứt, như là sợ người này gọi lại, đem điện thoại tắt nguồn, nhìn chằm chằm di động trước mắt, trực tiếp từ cửa sổ ném ra ngoài, di động rơi trên mặt cỏ thanh âm trầm đục truyền đến tai.