Mau Xuyên Ký Chủ Là Người Không Thể Trêu Vào

Chương 11



" Tôi muốn ngồi ở đây, bạn có thể nhường chỗ này cho tôi được không?" Ninh Hiên cười nhu thuận với Vương Mặc.

Làn da Ninh Hiên lộ ra một cỗ bệnh trạng trắng bệnh, nhưng ngũ quan quả thật là tuyệt hảo, ánh mặt trời chiếu lên người cô, làm cho cả người giống như sẽ ph.át sáng.

Tựa như thần tiên không nhiễm khói bụi nhân gian vậy.

Nhìn Vương Mặc nhìn chằm chằm Ninh Hiên ánh mắt cũng không chớp, ngón tay Bạch Trạch Nhiễm bất giác dùng sức.

Bút chì "ba" không chịu nổi sức nặng, đầu bút bị gãy bật ra rất xa, trên bàn còn có thể nhìn thấy một ít bột than chì.

Vương Mặc hoàn hồn, nuốt một ngụm nước miếng. Nhanh nhẹn dọn dẹp chỗ ngồi của mình.

Lấy ra hết sách vở trong bàn, bởi vì trong bàn rất lộn xộn, có mấy trang sách bị kẹt ở khe bàn, Vương Mặc dùng sức kéo ra ngoài, cuối cùng đem quyển sách vở bị nát cùng với trang còn sót lại trên mặt đất cùng nhét vào trong túi sách.

" Vương Mặc!" Giáo viên chủ nhiệm nhìn cậu làm vậy với sách như thế không khỏi nhíu mày, gọi tên cậu ta.

Các bạn cùng lớp quay đầu nhìn cậu ta.

Có mấy người bạn tốt bình thường thích đùa giỡn cậu ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, " Vương Mặc đám con gái nhìn theo còn chưa đủ hay sao, cậu nhìn theo làm cái gì chứ!"

" Ha ha ha ha."

Cả lớp cười to.

Vương Mặc hung hăng trừng mắt nhìn về mấy đứa bạn không biết gì của mình kia một cái, bọn họ biết cái rắm gì, cậu ta vừa rồi nếu chạy chậm một chút, bút chì kia còn không biết sẽ đâm ở đâu!

"Im lặng! Im lặng!" Ngày đầu tiên đi học đã loạn thành cái dạng này! Người khác nhìn lại tung biết bao tin đồn về cái lớp học này của nàng!

Giáo viên chủ nhiệm giật mình, kéo người ồn ào đến bên cạnh bục giảng đứng.

Lớp học cuối cùng đã được yên tĩnh một lần nữa.

"Tự mình tự học thật tốt, cô nghĩ bài tập học kỳ trước của các em có lẽ đều làm xong rồi! Một lát sau giờ học tất cả giao nộp cho tôi! "

Lớp học ngay lập tức trở nên yên tĩnh như gà.

Ninh Hiên ngược lại không có gì phải làm, dù sao cô cũng không có ở đây học học kỳ trước.

Ha ha ha, thật sảng khoái.

[Thối Hiên, bài tập là gì? ] Tiểu Kim Long cắn bình sữa, vội vàng nhàn rỗi hỏi.

[ Ừm...] Ninh Hiên suy nghĩ một chút [Bài tập về nhà chính là một thứ rất tốt đẹp, chờ cậu lớn lên mỗi năm đều sẽ có người cho cậu bài tập, cậu phải dựa vào sự nỗ lực của mình mà hoàn thành nó.]

Lời này của cô ấy xem như không xứng đáng với ba mẹ Long.

"Nào nào, đem những quyển sách này nộp xong liền ngồi xuống." Giáo viên chủ nhiệm rốt cuộc là quá mềm lòng, nhận sách mới liền gọi là bạn học trạm phạt.

Coi như cho cậu một cơ hội.

Người nọ bị gọi dậy phạt đứng, trong lòng cũng có chút hư, thành thành thật thật tiếp nhận sách, xếp thành một hàng.

"Nào nào, lên nhận sách."

Các bạn cùng lớp theo trật tự đi lên lĩnh bộ của mình, Bạch Trạch Nhiễm lên.

Ninh Hiên cũng chuẩn bị đứng dậy, chỉ thấy Bạch Trạch Nhiễm đặt bộ sách trên tay cậu lên bàn cô, xo.ay người lại đi lên.

"Cám ơn, tiểu nô lệ." Ninh Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ, hơn nữa khí chất bản thân cậu mang theo bệnh nhược, thoạt nhìn thập phần mềm mại.

Bạch Trạch Nhiễm kéo môi trở về mỉm cười.

Mấy ngày nay hắn mập lên một chút, cũng trắng trẻo không ít, thế nhưng có chút đẹp mắt, phải biết rằng ánh mắt Ninh Hiên cực cao, có thể làm cho cô nói đẹp, vậy thì không kém.

Nhiều năm sau, rồng vàng nhỏ lớn lên: Tôi cảm ơn cậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.