Mau Xuyên Ký Chủ Là Người Không Thể Trêu Vào

Chương 117



Hoa y nữ tử lúc này mới tỉnh lại, nàng đều muốn vỗ tay, diễn còn tốt hơn nàng.

Đáng sợ, nhất định sẽ là một đối thủ đáng sợ.

Vẫn là không nên cùng loại người này đối địch tốt hơn, suy nghĩ rõ ràng nữ tử xua tay gọi thượng cung nữ: "Đi."

Ninh Hiên: Thực lực diễn xuất khuyên lui.

[Tiểu Kim Long, hình như vừa rồi còn chưa nói bắt đầu nhiệm vụ đi.]

Đáng thương cho kỳ nghỉ dài nhỏ của cô ấy vẫn chưa bắt đầu bị buộc phải kết thúc.

Tiểu Kim Long cúi đầu bĩu môi, nó vừa rồi đã hối hận, Hiên Hiên thật vất vả mới trở về một chuyến nó còn chưa cọ cọ tay nàng.

[Hiên Hiên, xin lỗi.] Cắn chữ không rõ còn mang theo chút tiếng khóc.

[Sau này cậu còn không làm như vậy sao?] Kỷ luật trẻ em phải nghiêm ngặt.

[Không phải như vậy nữa.] Tiểu Kim Long gắp đuôi cúi đầu.

[Phạt tối nay cậu không được uống sữa.]

Tiểu Kim Long bĩu môi nước mắt lặng lẽ ch.ảy, nó làm sai chuyện không có tư cách khóc thành tiếng.

(Tác giả đau lòng: Nếu không chúng ta quên đi.)

Ninh Hiên: Ngươi đừng quan tâm, giáo dụ.c con cái phải cứng rắn.

Tác giả: Ngươi không thấy Tiểu Kim Long thật đáng thương sao.

Ninh Hiên: Ngươi đừng để ý!

Tác giả bị sốc: Ngươi lại hét vào mặt ta?)

Tiểu Kim Long đối mặt với vách tường cho Ninh Hiên một bóng lưng nhỏ yếu bất lực.

Ninh Hiên chỉ có thể ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh, lãnh cung này thật sự là lãnh cung xứng đáng với danh nghĩa, đồ ăn lạnh, cơm nguội một cái băng ghế lạnh.

Thật hoang vắng, quá hoang vắng.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng chịu qua ủy khuất này.

Bưng cơm nguội kéo hai ngụm hình như còn có một mùi vị nhàn nhạt, Ninh Hiên mạnh mẽ nuốt xuống.

Chén vỡ vừa vứt đi, ăn không nổi nữa.

Rầm.

Tiểu Kim Long ngậm một giọt nước mắt giương mắt nhìn trộm Ninh Hiên nhìn thấy một màn này, rốt cục nhịn không được khóc ra tiếng.

Nghe thấy tiếng khóc của không gian hệ thống Ninh Hiên có chút hoảng hốt.

[Tiểu Kim Long, có chuyện gì với cậu vậy? Đừng khóc.]

Vừa rồi đều khỏe mạnh, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tiểu Kim Long không nói lời nào chỉ vừa lắc đầu vừa kéo cổ họng gào khóc, đều sắp th.ở phào nhẹ nhõm.

Ta phải làm gì đây? Ta phải làm gì đây?

Hiện tại để cho cô ngủ cũng không ngủ được, không có biện pháp Ninh Hiên cầm lấy băng ghế bên cạnh dập đầu mình.

Đau người đến ch.ết!

[Tiểu Kim Long, cậu không sao chứ.[ Ninh Hiên ôm lấy con rồng nhỏ, đặt cằm lên vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng nó.

Tiểu hài tử tâm tình đến nhanh đi cũng nhanh, vỗ vỗ Tiểu Kim Long liền ngủ thiếp đi, hai cái móng v.uốt nhỏ vô thức nắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.