Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!

Chương 126: Kiếm Khách Lãnh Khốc Vô Tình (22)



Edit: Maple

Beta: Maple

Tô Trầm Sương cũng không biết là mình ngủ khi nào, hắn cũng không biết, mình lại có thời điểm phòng bị thấp như vậy.

Hắn từ trước đến nay đều có thói quen dậy sớm luyện kiếm, nhưng mà hôm nay, hắn lại dậy muộn, thẳng đến khi ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, hắn mới tỉnh lại.

Tô Trầm Sương cảm giác tay mình có chút tê. Hắn nhớ tới việc tối hôm qua, sắc mặt nhịn không được cứng đờ, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy một tia đỏ trên vành tai đã bị tóc dài che khuất.

Người tối hôm qua chơi xấu đã không thấy, nếu không phải cánh tay của mình còn tê, Tô Trầm Sương nhất định sẽ cảm thấy đó là một giấc mơ.

Hạ nhân trong nhà hoàn toàn không biết có người xông vào. Thời điểm Tô Trầm Sương rời giường rửa mặt, mặt bọn họ nhìn không cảm xúc, nhưng thật ra Tần Thương ở nhờ chỗ này nhìn hắn không dậy sớm luyện kiếm, liền nhịn không được chế nhạo vài câu.

“Sư đệ, đệ sinh bệnh sao?”

“Sư huynh cớ gì mà nói ra lời này?”

Tần Thương vuốt cằm, nghiền ngẫm mà mở miệng nói: “Đệ hôm nay không có luyện kiếm……”

Hắn nói còn chưa nói xong, sắc mặt Tô Trầm Sương liền gần như không thể nghe thấy mà cứng đờ, nhưng mà rất nhanh liền biến mất. Nếu không phải vẫn luôn chú ý hắn, Tần Thương có lẽ sẽ bỏ qua biểu tình trên mặt hắn cơ.

Nguyên bản, hắn chỉ là kỳ quái tại sao Tô Trầm Sương không luyện kiếm. Hiện tại xem vẻ mặt của hắn, liền biết có vấn đề.

Bất quá Tô Trầm Sương làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, mở miệng nói: “Có cái gì kỳ quái, ta bất quá chỉ là không luyện kiếm thôi, trước kia cũng có một ngày ta không luyện kiếm……”

Tần Thương bình tĩnh nhìn hắn, thẳng đến khi hắn nói xong, mới sâu kín nói một câu: “Sư đệ, ta cũng không biết, đệ còn có thời điểm nói nhiều như vậy……”

Đại khái là chột dạ, lời của Tần Thương còn chưa nói xong, Tô Trầm Sương liền đánh gãy hắn nói: “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, sư huynh vẫn nên hảo hảo ăn cơm đi.”

Tần Thương nhìn hắn, tấm tắc hai tiếng, cảm thán nói: “Đệ không còn là sư đệ mà ta biết nữa rồi, đệ hiện tại cư nhiên sẽ giấu ta……”

“Bang ——” Tô Trầm Sương đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống, mở miệng nói: “Ta ăn xong, sư huynh chậm rãi dùng……” Nói xong cũng không đợi hắn phản ứng, liền đứng dậy rời đi.

“Ai, sư đệ đệ từ từ, đệ còn không có cùng ta nói, đêm qua đã xảy ra chuyện gì đâu……”

Thanh âm Tần Thương ở sau lưng vang lên, Tô Trầm Sương một bước đều không có dừng lại, bước nhanh rời khỏi nhà ăn, nhưng thật ra lại có cảm giác chạy trối chết.

Tần Thương vuốt cằm, trong lòng nghĩ trăm lần cũng không ra. Tuy rằng biết Tô Trầm Sương có việc gạt hắn, nhưng mà hắn cũng không đoán ra là chuyện gì. Sư đệ nhà mình có khi nào từng chạy trối chết đâu a, lần này thế nhưng không quan tâm mà đi trước một bước bỏ lại hắn ở bàn ăn.

Lại xem bát đũa ở đối diện...

Tấm tắc, chẳng phải là chưa ăn được gì sao.

Tần Thương cảm thấy, mình rất cần thiết đào ra chân tướng của cái này.

Hắn có dự cảm, chuyện này phi thường có ý tứ.

Sau khi Tô Trầm Sương rời khỏi bàn ăn liền về phòng của mình.

Sau khi hắn rời giường, hạ nhân trong nhà đã tới quét tước phòng, chính là Tô Trầm Sương vẫn còn cảm giác như hơi thở của người nào đó vẫn còn ở nơi này.

Hắn nghĩ đến sự tình tối hôm qua, mày nhịn không được hơi hơi nhăn lại.

Chúc Lạc Yên, đến tột cùng muốn làm cái gì?

Chỉ là tới ngủ một giấc sao?

Hắn nhắm mắt lại, trước mắt phảng phất như xuất hiện thân ảnh của người kia. Nàng nhất tần nhất tiếu, tựa như một bức họa. Cặp mắt hoa đào liễm diễm kia, làm hắn có cảm giác rất quen thuộc....

……

“Ngủ” xong liền chạy, Lạc Yên giờ phút này đã về tới khách điếm. Sau khi trở về, chuyện đầu tiên nàng làm là xem Nam Cung Dao có còn trong phòng không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.