Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!

Chương 130: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (26)



Edit: Misa

Beta: Maple

Thời điểm Tô Trầm Sương tới gần, lông mi dài của nàng khẽ giật giật, bất quá tựa hồ cảm nhận được hơi thở mình quen thuộc, đôi lông mày đang nhíu chặt lập tức dãn ra Tô Trầm Sương đem cầm trong tay nàng lấy ra, mới bế nàng lên, đưa tới trên giường.

Hắn khẽ nhấp môi mỏng, tay dừng trên mạch đập của nàng, xem xét thương thế. Không ai biết, "Kiếm Tiên" Tô Trầm Sương không chỉ có một tay kiếm thuật cao siêu còn có một tay y thuật rất tốt.

Tô Trầm Sương nhanh chóng tìm ra thương thế của Lạc Yên - nội thương quá nặng, lại trung một loại mê dược đặc thù. Hắn lập tức tìm giấy bít, viết xuống vài loại dược liệu, ra cửa sai hạ nhân đi mua thuốc, sắc thuốc. Hạ nhân nhìn thấy trên quần áo hắn có vết máu khô, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống, bọn họ tự nhiên biết thân phận của chủ nhân, đúng là bởi vì biết, bọn họ mới cảm thấy kì quái, là người nào có thể khiến "Kiếm Tiên" bị thương?

Tô Trầm Sương theo ánh mắt của họ nhìn thấy vết máu trên quần áo chính mình, mím môi, cũng không giải thích cái gì, lần nữa lặp lại mệnh lệnh của mình. Hạ nhận không dám không nghe, lĩnh mệnh lui xuống, khi chỉ còn một mình, sắc mặt lãnh đạm của Tô Trầm Sương hiện lên một tia quẫn bách, hắn có thói luôn luôn ở sạch thế nhưng lại không chú ý tới trên quần áo của mình dính máu.

Tần Thương bên kia, đã cùng Tô Trầm Sương nói tốt ngày mai rời đi, nhưng là lúc nghe được hạ nhân nói sư đệ nhà mình gọi người mua dược chữa thương, hắn lặp tức vội vàng tới tìm Tô Trầm Sương.

"Sư đệ, ngươi bị thương sao?" Đại khá là quá mức sốt ruột, Tần Thương cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Tần Thương đi tới phía trước, Tô Trầm Sương đã kêu hạ nhân mang nước cho hắn, hiện tại hắn đang giúp Lạc Yên lau mồ hôi. Cho nên, lúc Tần Thương đảy cửa đi vào, liếc mắt nột cái đã thấy được trên giường của Tô Trầm Sương có 1 nữa hài tử đang nằm, mà sư đệ lãnh khốc vô tình nhà mình đang giúp nữ hài tử lau mồ hôi, động tác thoạt nhìn rất ôn nhu...

Tần Thương "....."

Từ từ, nữ hài tử này ở đâu ra vậy?

Tần Thương thiếu chút nữa kêu ra tiếng, bị ánh mắt Tô Trần Sương khinh phiêu phiêu đảo qua, hắn liền im bặt.

Tô Trầm Sương ở thời điểm Tần Thương tiến vào tay run lên tuy tằng trên mặt hắn vẫn là 1 bộ mặt vô biểu tình nhưng là trong lòng đã sớm cảm thấy quẫn bách. Khoé mắt liếc thấy Tô Trầm Sương sẽ đi qua đây, Tô Trầm Sương hành động theo bản năng, kéo ra chăn đem người trên giường che lại, song ngay sau đó, hắn liền nhận thấy được, động tác này của mình quá mức ngu xuẩn, lặp tức lại kéo chăn ra.

Tần Thương "......"

Sư đệ từ khi nào lại đáng yêu như vậy? Tuy nhiên người trên giường là ai a? Kỳ thật, trong lúc Tô Trầm Sương còn đang lôi kéo, Tần Thương cũng ở cách mép giường không xa, mắt hẵn sáng như đuốc hướng đến trên giờng nhìn, khi thấy rõ bộ dạng của người trên giường, hắn tức khắc mở to hai mắt nhìn.

"Chúc Lạc Yên?!" Tần Thương cực kỳ giật mình.

"Sư đệ, Chúc Lạc Yên sao lại ở chỗ của ngươi?" Tô Trầm Sương nhấp nhấp môi, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Nàng tự mình tới."

Tần Thương ngẩn người, "Ngươi là nói, Chúc Lạc Yên tự mình tới tìm ngươi?" Tô Trầm Sương gật gật đầu, không nói nữa, Tần Thương đến gần mép giường, nhìn thấy sắc mặt tại nhợt của Lạc Yên, liền biết sư đệ nhà mình sai hạ nhân mua thuốc cho ai dùng.

Tần Thương cảm thấy kì quái, ngày đó lúc ở Thanh Hà trấn, hắn cũng có chút kiến thức về Ma Âm đại pháp của Lạc Yên, hơn nữa không lâu trước đây, Lạc Yên còn ở Tuý Tiên lâu đại sát tứ phương, chỉ những điểm này cũng có thể nhìn ra nàng có võ công bất phàm, lần này tại sao có thể chật vật như vậy?

"Ai có năng lực lớn như vậy? Thế nhưng có thể làm cho Chúc Lạc Yên chịu sát thương lớn như vậy?" Tô Trầm Sương không mở miệng, hắn cũng không biết tại sao nàng bị thương, bất quá, lúc nhìn thấy nàng bị thương, hắn thật ra lại bị mất bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.