Sáng sớm, Vạn Kì ngủ tới lúc tự tỉnh, sau đó lắc lư đi đánh răng.
Có lẽ vì biến thành trẻ con, cô cảm thấy bản thân ngủ nhiều hơn so với bình thường, lúc đánh răng vẫn còn gật gù.
"Tiểu thư, ngài dậy rồi à?" Chị bảo mẫu đứng trước cửa phòng vệ sinh đã bị khóa trái hỏi.
Bình thường tiểu thư rất mê ngủ mà? Sáng sớm 9 giờ dậy đã coi là kì tích, sao hôm nay 7 giờ sáng đã dậy rồi nhỉ?
Chị bảo mẫu ôm nghi hoặc chuẩn bị quần áo cho tiểu thư.
Vạn Kì vệ sinh xong ra ngoài, mặc bộ váy nơ ren bươm bướm, sau đó thong thả xuống bếp ăn bữa sáng.
Bác đầu bếp bình thường học theo tiểu thư, cũng trở nên ham mê ngủ nướng. Hôm nay đột nhiên bị Vạn Kì đánh thức đi chuẩn bị đồ ăn cho cô, vừa làm đồ ăn sáng vừa cảm giác như đang ở trong mơ, người mơ mơ màng màng như trên mây.
"Tiểu thư! Tiên sinh gọi điện tới, nói muốn gặp ngài!" Chị bảo mẫu cầm điện thoại bước xuống theo cầu thang.
Tiên sinh trong lời chị bảo mẫu tức là bố Hạ, bởi vì Hạ Thiên không phải con gái ông ấy nên mọi người chỉ gọi ông là tiên sinh.
Vạn Kì ăn sáng dưới mấy con mắt tò mò của mọi người biệt thự, không hề có áp lực ăn nốt miếng trứng cuối cùng. Lúc này mới thong thả đưa tay nhận điện thoại.
"Alo?" Giọng trẻ con non nớt, giòn tan.
"Hạ Thiên, hôm nay con qua chủ trạch đi." Ông Hạ trầm giọng để lại một câu, sau đó cúp máy.
A, ít nhất người ta đã gọi điện thoại. Coi như quan hệ cũng không đến nỗi tệ, hẳn là ông Hạ vẫn ôm một ít tâm lí tội lỗi với đứa trẻ thế thân này.
"Chị bảo mâu, lát nữa em phải đi qua chủ trạch, chị chuẩn bị cho em nhé."
Chị bảo mẫu gật gật đầu, quay người đi chuẩn bị phương tiện đi lại.
Vạn Kì quay lại phong game, vừa chơi game vừa vuốt avwmf suy tư.
Có chuyện gì mà ông Hạ triệu hồi cả thế thân về nhỉ? Có chuyện cần dùng đến thân phận này?
Vài trận game đánh xong, chị bảo mẫu cũng vào thông báo có thể xuất phát, vì thế Vạn Kì dứt khoát tắt máy đi chủ trạch Hạ gia.
Ô tô bon bon lăn bánh, chẳng mấy chốc dã đến nơi.
Ngẩng đầy quan sát, Vạn Kì cũng không khỏi cảm khái về độ giàu có của Hạ gia.
Cô nâng đôi chân nhỏ ngắn cũn của mình, dựa theo trí nhớ của túc chủ, chậm rãi đi vào nhà.
Chủ trạch trang trí theo phong cách Tây Âu, vàng son lộng lẫy, tượng thạch cao và tranh sơn dầu nổi tiếng treo đầy trên tường, trong phòng khách còn thiết kế cả bồn hoa và đài phun nước, trang trí nhìn qua rất rộng rãi thoáng mát, ngoại trừ vật bài trí thì cũng chỉ còn một bộ bàn ghế bằng gỗ và trà cụ, phong cách sang quý nhưng không tục khí.
Rõ ràng Hạ gia không phải nhà giàu mới nổi.
"Tiểu thư, mời đi bên này." Quản gia đang đứng trong phòng khách, thấy Vạn Kì bước vào lập tức dẫn đường, đây là không muốn cô đi lung tung trong chủ trạch?
Vạn Kì theo chân quản gia đi vào khu vườn sau nhà.
Rất rộng, thay vì vườn, có thể gọi là sân sau, đường đi rộng rãi, cây cỏ được tu bổ chăm sóc rất tỉ mỉ, cứ khoảng ba mét lại sắp xếp một cái xích đu, thế này có thể đoán được vị công chúa Hạ gia kia thích xích đu đến mức nào.
Quản gia dẫn Vạn Kì tới đình nhỏ ở trung tâm vườn, nơi này có một bộ bàn tròn. Lúc Vạn Kì tới đã ngồi ba nam hai nữ.
Nam lần lượt là ông Hạ, khách của ông Hạ và Lâm Ngọc bản thu nhỏ.
Nữ có mẹ của Hạ Thu, tức bà Hạ và Hạ Thu.
"Thiên Thiên, đến rồi à con? Mau tới ngồi đi." Bà Hạ vừa thấy Vạn Kì đã lập tức lẫy tay niềm nở.
Vạn Kì nâng chân mày, bước vào đình.
Muốn làm gì đây? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Bà Hạ kéo Vạn Kì ngồi xuống bên cạnh tiểu Lâm Ngọc, mỉm cười đưa một cốc sinh tố cho cô," Uống đi con."
Vạn Kì tiếp nhận li, không nhẹ không nặng vâng một tiếng.
Lâm Ngọc lén nhìn Vạn Kì, đôi mắt hoa đào chớp chớp, trong lòng cảm thấy cô bé bên cạnh thật đáng yêu.
Hạ Thu cũng nhìn Hạ Thiên, không phải nhìn lén, mà là quang minh chính đại nhìn. Mắt hạnh ngập nước hiện lên một chút tò mò. Khi cô bé thu tầm mắt bắt gập Lâm Ngọc đang nhìn lén Hạ Thiên thì không vui hừ một tiếng.
Lâm Ngọc thế cũng không hề khách khí hừ lại một tiếng.
Bàn hình tròn, ghế liền bàn nên tạo thành một cung tròn bao quanh bàn, khi Vạn Kì ngồi xuống bên trái Lâm Ngọc thì trùng hợp cũng ngồi vào bên phải Hạ Thu. Vì thế nên khi Lâm Ngọc và Hạ Thu hừ vào mặt nhau, Vạn Kì ngồi giữa khó tránh khỏi có chút khó xử.
A, không. sự thật thì Vạn Kì vẫn tao nhã hút sinh tố, không hề quan tâm đến hai nhóc con ở hai bên.
Không khí có chút buồn cười.
Hạ gia cha mẹ cười cười, nói chuyện với người đàn ông đang ngồi cạnh Lâm Ngọc, qua xưng hô, Vạn Kì mạnh dạn đoán người kia là bố Lâm.
Có vẻ sau một hồi hàn huyên bã bọt mép, họ bắt đầu nói đến chính sự rồi. Vì thế Quản gia tới mời ba bạn nhỏ ra ngoài chơi để lại không gian cho người lớn đàm phán chuyện nhân sinh.
"Tớ gọi Hạ Thu, cậu tên gì?" Con người trời sinh thích cái đẹp, Hạ Thu không ngoại lệ. Cô bé cảm thấy Vạn Kì thực sự rất đẹp, không phải kiểu đáng yêu dễ thương của mấy đứa trẻ con mà là một loại khí chất chỉ xuất hiện ở người lớn. Hơn vừa người bạn mới này nhìn qua rất bình thản tự nhiên, vì thế Hạ Thu thân là một cô bé 10 tuổi không tự chủ bị khí chất người lớn của Vạn Kì hấp dẫn.
Không khác Hạ Thu, Lâm Ngọc cũng thấy Vạn Kì rất thu hút, vì thế đưa mắt trông mong nhìn Vạn Kì, chờ đợi tên của cô.
"Tớ là Hạ Thiên." Không hiểu có phải bị túc chủ ảnh hưởng không, mỗi lần nói chuyện với người khác Vạn Kì đều theo thói quen cong môi.
Nhưng Hạ Thiên là Hạ Thiên, Vạn Kì là Vạn Kì, Hạ Thiên yêu diễm nhưng Vạn Kì thì không. Mắt phượng hơi xếch nhưng con ngươi lại tĩnh lặng không gợn sóng, bởi thế khi cong môi, Vạn Kì hoàn mĩ phóng xuất khí chất ôn nhu thành thục của bản thân.
Lâm Ngọc đỏ mặt sờ sờ mũi, Hạ Thu hoa si ôm má tới gần Vạn Kì," Cậu thật là xinh!"
Vạn Kì lịch sự gật gật cái đầu nhỏ của mình," Cảm ơn."
"Tớ là Lâm Ngọc, ngọc thụ lâm phong Lâm Ngọc." Lâm Ngọc cười để lộ hai cái răng sún đáng yêu vô cùng.
Đáng tiếc, Hạ Thu không cảm thấy thế, cô bé khét bỏ chê bai:" Bao nhiêu tuổi đầu rồi còn bị sâu răng, đã thế lại còn không biết xấu hổ nhe ra cho Thiên Thiên nhìn nữa chứ. Xấu xí."
Hoàn mĩ biểu hiện tuyệt kĩ độc miệng, tiện thể âm thầm kéo gần quan hệ với Vạn Kì, hai tiếng Thiên Thiên nghe ngọt sớt.
Vạn Kì thói quen khẽ cười:" Không sao, rất đáng yêu."