Tối đầu tiên.
Vạn Kì ôm quần áo rời khỏi phòng ngủ.
"Thiên Thiên! Cậu đi đâu vậy?"
"Đi tắm."
"Cùng đi đi."
.
Vạn Kì xách làn váy, mở cửa phòng.
"Thiên Thiên! Đi đâu vậy?"
"Ăn cơm."
"Cùng đi đi!"
.
Vạn Kì ăn xong đi bộ tiêu thực.
"Thiên Thiên!"
"Tản bộ."
"Cùng đi đi!"
.
Vạn Kì đánh răng xong, leo lên giường.
Hạ Thu gõ cửa phòng:" Thiên Thiên!"
Vạn Kì: .....
Cô leo xuống khỏi giường, đi mở cửa. Mặt không đổi sắc nhìn Hạ Thu.
"Ngủ chung đi?"
Vạn Kì ôm tâm trạng phức tạp nghiêng thân để Hạ Thu vào phòng.
...
Thời gian thong thả chậm rãi bò về phía trước, một năm nhanh chóng trôi qua.
Trong một năm này, Hạ Thu và Vạn Kì như hình với bóng, quan hệ thân thiết hơn cả máu mủ ruột già.
Cùng ăn, cùng ngủ, cùng tắm, cùng học, hầu như chuyện gì Vạn Kì tham gia Hạ Thu cũng phải nhúng một chân.
Loại quan hệ này, nói là bạn chí cốt cũng không kém.
Mà ai tin được? Hai cô bé 10 tuổi, ở chung vừa đủ một năm, lại có được loại quan hệ này?
Sinh nhật Hạ Thu, ngày Vạn Kì và Hạ Thu đồng thời 11 tuổi, Hạ gia như thường lệ mở một bữa tiệc lớn, mời toàn bộ thương giới tới góp vui, chúc mừng công chúa bảo bối của họ tròn 11 tuổi.
Tất nhiên, chỉ có Vạn Kì tham gia.
Hạ Thu từ nhỏ tới bây giờ chưa từng được tham gia sinh nhật của mình. Bởi vì lí do an toàn, Hạ gia luôn luôn đẩy Vạn Kì lên làm vật thế thân.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng hình như xuất hiện một vấn đề ngoài tâm kiểm soát của cha mẹ Hạ.
Ông nội Hạ Thu từ nước ngoài về, để gây bất ngờ cho cháu gái ông quyết định không nói một tiếng xuất hiện.
Vừa vào đại sảnh, người bất ngờ không phải Hạ Thu mà lại chính là ông nội Hạ.
Trên chủ vị, ngồi không phải cháu gái bảo bối của ông mà là một cô bé khác.
Ông nội Hạ dù gì cũng là một thế hệ anh tài của Hạ gia, dù bất ngờ cũng không thể hiện ra mặt. Có gì về nhà đóng cửa bảo nhau, phải không?
"Thu Thu, con có muốn ăn bánh sinh nhật không? Ông lấy cho con nhé?" Ông nội Hạ nhìn qua rất hoà ái dễ gần, lúc này ông đáng ngồi xổm xuống nói chuyện với Vạn Kì.
"Không, cảm ơn." Vạn Kì nhìn ông lão xa lạ trước mặt, hoài nghi có phải là bắt cóc tống tiền hay không. Vô sự hiến ân cần làm gì? Chúng ta thân lắm sao?
Ông nội Hạ: "......"
Ông nội Hạ ôm tâm tình phức tạp đi tìm vợ chồng Hạ gia.
Nói cho cùng vẫn là một đời thiên chi kiêu tử, từng hơn 40 năm duy trì Hạ gia sừng sững không ngã, ông nội Hạ rất gừng càng già càng cay. Phòng khi cha mẹ Hạ lấp liếm dấu diếm dẫn tới hại lầm người vô tội, trước khi tìm gặp cha mẹ Hạ ông còn đặc biệt gọi cho người của mình, yêu cầu đi tra rõ thân phận Vạn Kì.
Vạn Kì ngồi trong đại sảnh, khuôn mặt nhỏ nghiên túc lãnh ngạnh khiến người ta ngoài ý muốn cảm nhận được sự đáng yêu. Đây gọi là tương phản manh ư?
Sinh nhật Hạ gia thiên kim, yến tiệc có lớn đến mấy, mục đích có không thuần đến mấy thì suy cho cùng vẫn là sinh nhật của một đứa trẻ 11 tuổi, vì thế trẻ con là không thể thiếu.
Đừng nói mang đám trẻ theo là vô dụng, chỉ cần biết lợi dụng thì giá trị không thể đo lường. Ví dụ như, nếu như lôi kéo làm thân được với một gia tộc lớn giàu có không phải sẽ có chỗ dựa sao? Hoặc giả như liên hôn, chỉ cần cho chúng bồi dưỡng tình cảm từ bé là được, người ta gọi là cái gì nhỉ? A, thanh mai trúc mã, liên hôn trên tinh thần yêu nhau mấy núi cũng trèo mấy lông cũng lội thấy nghèo thì thôi, ha hả.
Vạn Kì tất nhiên không thể chỉ ngồi trên chủ vị, ngồi ở đó rồi ai lôi kéo làm quen được với Hạ gia? Yến tiệc này không phải Hạ gia tổ chức chắc? Nhân vật chính cứ ngồi chễm chệ trên bảo toạ như gắn keo 502 vào mông thế kia thì kết thân kiểu gì? Đây là làm khó nhau à?
Bởi thế, sau khi một bài chúc mừng, tặng quà, giời thiệu các thứ, thủ tục xong xuôi, Vạn Kì thành công xổ lồng, tung tăng chạy khỏi cái ghế cao cao như ngồi trên đầu ông nội người ta kia.
Chân ngắn váy bồng, 11 tuổi nhưng thiếu nữ ôn nhu dịu dàng, thanh nhã quý tộc lại được phát huy không sót gì, bởi vậy không chỉ ánh mắt của những cô, cậu bé đồng trang lứa bị thu hút, mà ngay cả người lớn không không nhịn được ghé mắt nhìn thẳng.
Quả thực là một hạt giống tốt.
Xinh đẹp, quý giá, ôn nhu, hữu lễ, chắc hẳn tương lai sau này phải đè xuống đánh cà trăm người, loá mắt đến mù đám con cháu vô dụng nhà mình.
Haiz.
Vì tương lai con em chúng ta, phải đánh ch*t cha con em chúng nó, hạt giống thế này không tiêu diệt thì uổng, giết được thì giết, không thể thì tống tiền, Hạ gia à, không có gì ngoài điều kiện.
Suy nghĩ này không chỉ hiện lên trong đầu của một tân khách, thậm chí nó còn ẩn ẩn có xu thế thực hiện cái gọi là đồng tâm đồng lực đồng lòng, ba cây chụm lại nên hòn núi cao nữa kìa.
Nhân tâm hiểm ác a nhân tâm hiểm ác.
Vạn Kì ôn nhu cong môi mỉm cười, ta chỉ là một thế thân, ta chỉ là một đám nội tạng di động, ta chỉ là một đống tiền lấp lánh bling bling, ta căn bản không thấy được tàn độc, càng không thấy được tham lam trong những đôi mắt bồ câu con đậu con bay của các ngươi.