Mau Xuyên Nam Thần Nhà Bên Không Bình Thường!

Chương 37: 37: Thúc Thúc Là Tên Cầm Thú




Thơ thẩn suy ngẫm một lúc lâu, Bạch Hoài nắm chặt tay thành nắm đấm, thầm quyết định, được rồi, lần này nghe hệ thống vậy.
Cùng lắm là xoá bỏ ký ức thôi.
Mạnh miệng đến thế, hùng hổ đến thế nhưng khi đứng trước mặt Nhiếp Vân Tranh liền ỉu xìu như cái bánh tiêu.
Hệ thống! Cứu trẫm!
Hệ thống lạnh lùng ném một ánh mắt ghét bỏ, thờ ơ.
Cứu không nổi, không cứu!
Bạch Hoài: mệt mỏi quá, hủy diệt đi!
Nhiếp Vân Tranh buồn cười nhìn Bạch Hoài chiến tranh tâm lý kịch liệt có chút tò mò cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu mà mặt căng như sắp đi đánh trận thế kia.
Rốt cuộc nhịn không được bầu không khí an tĩnh, Nhiếp Vân Tranh đánh tiếng:" Hoài Hoài?"
Cô nhóc này rốt cuộc suy nghĩ gì trong đầu mà mặt lúc xanh lúc đỏ vậy.
Bạch Hoài lúng túng chẳng biết nên nói gì, cả người giống như bị kim châm, khó chịu cực kỳ.

Nói cái gì bây giờ? Nhào lên hỏi Nhiếp Vân Tranh có thích cô không á? Không được, vậy thì quê chết mất.
" Quà, đúng đúng, quà tặng.


Quà sinh nhật của cháu đâu?" Aaaa, ai đó cứu lấy cô đi, ngượng ngùng đến nỗi muốn bỏ chạy ngay lập tức rồi này.
Nhiếp Vân Tranh ôn nhu cười, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhung màu xanh đậm cực kỳ sang trọng, anh đưa nó đến trước mặt cô:" Đây, sao có thể thiếu quà cho cháu được." Đây là món quà anh tỉ mỉ chuẩn bị, nó là vật trang sức được thiết kế riêng độc nhất vô nhị, trên đời này chỉ có một cái.
Bạch Hoài hứng khởi tò mò mở hộp.

Chiếc vòng tay màu xanh lá cây trong veo, đẹp đến bắt mắt.
" Đây là...!Đế Vương Lục?!"
Nhiếp Vân Tranh gõ trán cô một cái, cười khẽ:" Không phải Đế Vương Lục, nó làm từ ngọc phỉ thúy Myanmar."
Bạch Hoài bất ngờ, há hốc mồm khiếp sợ.
Vậy mà lại làm từ nó, bảo s vòng tay này đẹp đến vậy.

Bạch Hoài ngắm nghía, vui vẻ cực kỳ.
" Hệ thống hệ thống, cậu có ngửi thấy mùi gì không?"
Hệ thống cào đầu thắc mắc:[ Mùi gì?]
"Mùi tiền!"
Hệ thống:[....] Bạch Hoài chơi nó sao, phá đám giấc ngủ của nó chỉ để nói chuyện tào lao như này à?
Bạch Hoài hai tay cầm chặt vòng tay, sợ nó rơi mất, Nhiếp Vân Tranh lúc này nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía anh.
Bạch Hoài nhìn Nhiếp Vân Tranh đầy phòng bị.
Làm sao? Hồi hận nên đòi lại ư?
Không trả, đồ vào tay Bạch Hoài cô đây, có đánh chết cũng không trả!
Nhiếp Vân Tranh:" Chú đeo giúp cháu."
Anh nhẹ nhàng cầm lấy vòng tay, nắm lấy tay trái của cô, cẩn thận tròng nó vào cổ tay cô, hành động chậm rãi, từ tốn của anh khiến cô cảm thấy mình giống như trân bảo mà Nhiếp Vân Tranh nâng niu trong lòng bàn tay, là bảo vật mà anh trân trọng từng chút một.
Đột nhiên, trong một thoáng chốc nào đó, Bạch Hoài muốn hoàn toàn chiếm lấy ánh mắt của Nhiếp Vân Tranh, muốn anh từ nay về sau trong mắt chỉ có cô, chỉ được phép nâng niu chiều chuộng cô, nhưng cô biết chuyện này là không thể nào, Nhiếp Vân Tranh trừ cô ra còn có rất nhiều mối quan hệ xung quanh nữa, càng nghĩ, niềm vui được tặng quà đắt tiền, độc nhất vô nhị cũng vơi bớt đi phân nửa.

Thấy Bạch Hoài đột nhiên uể oải ỉu xìu, Nhiếp Vân Tranh lo lắng, vuốt tóc cô một cái, một tay đặt trên đầu Bạch Hoài, tay kia vuốt má cô, giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng thăm dò:" Cháu sao vậy? Ai chọc cháu làm cháu không vui sao?"

Bạch Hoài cúi đầu, vươn tay nắm lấy góc áo Nhiếp Vân Tranh, ngữ khí đầy thất lạc:" Chú sẽ luôn đối xử tốt với cháu như vậy sao?"
Nhiếp Vân Tranh bất ngờ trước câu hỏi không đầu không đuôi đột ngột này, nhưng cũng thuận theo mà trả lời:" Hừm...!Tất nhiên rồi, Hoài Hoài là bảo bối của chú mà."
Bảo bối.
Bạch Hoài lẩm nhẩm lặp lại, bảo bối sao....
/ Bảo bối, con hôm nay đi học có vui không?/
Người phụ nữ cười từ ái, xoa nhẹ gò má của đứa trẻ 12 13 tuổi trước mặt, ai nhìn vào có lẽ cũng phải cảm thán một câu mẹ hiền con ngoan, nhưng người mẹ hiền trong mắt của người khác khi nhìn thấy đứa con út đang chật vật với từng miếng ăn, bị bỏ đói đến nỗi chỉ có thể uống nước cầm hơi cùng lén trộm rau củ sống nhai cho qua bữa bà ta khắc nghiệt đay nghiến.
/ Nhanh lên, mày còn đứng ở đây làm gì? Mau cút về cái ổ chó của mày đi.

Dơ bẩn./
Lúc đó đứa bé kia vẫn còn rất mong chờ vào thế giới, nó cũng muốn được yêu thương giống như chị gái, vậy nên càng nỗ lực khiến bố mẹ được vui.

Nhưng bất thành, thứ đổi lại được chỉ có những đòn roi vô cớ cùng ánh mắt miệt thị, khinh thường.

Có đôi khi, đứa bé cũng thắc mắc.
Mình thật sự là con của bố mẹ sao? Nếu không, sao họ có thể nhẫn tâm như vậy?
Ký ức không vui xuất hiện, khiến tâm trạng Bạch Hoài tụt dốc không phanh, sự bức bối dồn nén ở lồ ng ngực như muốn phát ti3t ra ngoài.


Nhiếp Vân Tranh đau lòng nhìn Bạch Hoài, cặp mắt màu trà vốn linh động kia nay lại trống rỗng, mơ hồ, giống như một con nai con lạc mẹ, hoang mang rối loạn, lại bất lực lại đáng thương, tìm mãi chẳng tìm thấy tổ ấm của riêng mình.
Nai con bé bỏng ấy, có thể chống chọi với giá rét với mùa đông khắc nghiệt được bao lâu?
Anh trở tay, ôm trọn cô vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, thanh âm trầm thấp an ủi.
"Đúng vậy, bảo bối của chú.

Trân bảo chú nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Sao chú có thể hết thương cháu được.

"
" Kể cả khi chú có vợ và con sao?" Kể cả như vậy, chú vẫn sẽ coi cô là quan trọng nhất sao? Vị trí trong lòng chú ấy liệu có thay đổi.
Câu trả lời đơn giản thế này, chắc hẳn ai cũng biết thừa trả lời thế nào, ngay cả anh em ruột thịt trong nhà có yêu thương lẫn nhau đến cỡ mấy, thì sau khi có vợ địa vị của người còn lại đều sẽ không ngừng hạ xuống 1 bậc.
Có vợ rồi thì quan trọng sau vợ, có con rồi thì sau vợ và con, cứ thế mà tính, rồi một ngày khi hoảng hốt nhìn lại, mới ngộ ra hai người đã xa lạ đến cỡ nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.