Bắc Vũ Đường đã từng nỗ lực học khiêu vũ, học lễ nghi bàn ăn, học tập trang điểm, nhưng dù cô có nỗ lực thế nào đi nữa, cũng không thể so được với Triệu Bảo Nhi.
Mỗi lần, chỉ cần đứng bên cạnh Triệu Bảo Nhi, mọi người sẽ chỉ chú ý tới cô ta. Bắc Vũ Đường giống như một người sống hay không cũng được, không lên được mặt bàn.
Bắc Vũ Đường nhìn hai mẹ con cười vui vẻ trong phòng khách, mà cô một mình một mình ngồi một bên, giống như một người trong suốt.
Khi Bắc Dật Phong kϊƈɦ động đi vào phòng khách, nhìn thấy một màn như vậy.
Mẹ và Bảo Nhi vui vẻ nói chuyện phiếm, mà Vũ Đường một mình cô đơn ngồi trong góc, yên lặng nhìn họ, trong mắt lộ ra khát vọng và ảm đạm.
Trái tim Bắc Dật Phong trong phút chốc giống như bị người cấu, đáy lòng đau đớn, càng thêm đau lòng Bắc Vũ Đường.
Ánh mắt y khi nhìn mẹ Bắc và Triệu Bảo Nhi đã thay đổi. Một khắc đó, y đột nhiên có chút không thích Triệu Bảo Nhi, cũng không vui vì mẹ mình.
"Mẹ." Bắc Dật Phong lên tiếng đánh gãy hai người câu chuyện của hai người.
Lăng Nguyệt ngẩng đầu, vui sướиɠ nói: "Phong Nhi về rồi à. Mau qua đây ngồi."
Bắc Dật Phong cũng không đi về phía mẹ Bắc, mà đặt ʍôиɠ ngồi cạnh Bắc Vũ Đường, cười hỏi: "Vũ Đường, hôm nay ở trường học thế nào?"
"Giống như trước đây." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt trả lời.
Bắc Dật Phong nhìn về phía lễ vật được bày trêи bàn, "Mẹ mua cái gì thế?"
Mẹ Bắc lúc này mới nhớ tới việc mình mua quà về cho con, cười mở một hộp gấm trong đó ra, bên trong là một chuỗi Phật châu, "Cái này là Phật châu do Phổ Không đại sư làm ra, đeo trêи người có thể đảm bảo bình an. Mẹ mua cho mỗi đứa một cái."
Mẹ Bắc đặt hai hộp gấm khác cho Bắc Dật Phong và Bắc Vũ Đường.
Mẹ Bắc lại đưa hai chiếc hộp gấm trêи bàn cho Triệu Bảo Nhi, Triệu Bảo Nhi ra vẻ tò mò mở ra, bên trong là một đôi vòng tay làm từ dương chi bạch ngọc thượng đẳng, màu sắc cực kỳ thích hợp với tuổi của cô ta.
Triệu Bảo Nhi cao hứng đeo lên tay, "Mẹ, mẹ xem, có phải rất đẹp đúng không."
Mẹ Bắc cười nói: "Uhm, đôi vòng tay này xứng với Bảo Nhi nhà chúng ta nhất. Mẹ vừa thấy đôi vòng tay này, là nghĩ ngay đến con. Mẹ biết ngay là con xứng nhất."
Bắc Dật Phong nghe được lời của mẹ mình, mày hơi nhíu lại, khóe mắt nhận thấy biểu tình cô đơn của Bắc Vũ Đường, nhẫn nại không vui trong lòng, hỏi mẹ Bắc: "Mẹ, mẹ cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Của con và Vũ Đường đâu?"
Mẹ Bắc cười trừng y một cái, "Sao mẹ có thể thiếu phần của hai đứa."
Mẹ Bắc đặt hai chiếc hộp khác xuống trước mặt bọn họ, Bắc Dật Phong mở hộp giúp Bắc Vũ Đường, trong hộp là một cái điếu trụy, cũng là dương chi bạch ngọc, nhưng so với vòng tay của Triệu Bảo Nhi, lại là gặp sư phụ.
Nụ cười trêи mặt Bắc Dật Phong hơi thay đổi, người chung quanh cũng không chú ý tới, "Cái điếu trụy này không tồi, là cầm tinh của Vũ Đường. Không biết cái này là cái gì."
Bắc Dật Phong gửi hy vọng lên chiếc hộp thứ hai, mở ra thì thấy, đồ bên trong cũng không phải của cô, mà là một chiếc cà vạt cho nam.
Bắc Dật Phong nhìn Triệu Bảo Nhi có một đôi vòng ngọc và một cái điếu trụy, lại nhìn lại chiếc điếu trụy lẻ loi trong tay Bắc Vũ Đường, bỗng cảm thấy tức giận.
Trước kia mẹ mang quà về cho anh em bọn họ, trước giờ em gái đều có một đống lớn, mà mình chỉ có một hai cái đáng thương, thậm chí không có. Khi đó y cũng không để ý, cũng cảm thấy là nên là như thế, em gái đáng được họ yêu thương.
Nhưng mà, hiện tại thì sao! Tiểu thư chân chính của Bắc gia bọn họ, em gái ruột của y chỉ có một chút đồ như vậy, mà cái người không thuộc về Bắc gia bọn họ kia, lại đè lên đầu bọn họ.
Bắc Dật Phong chú ý thấy hâm mộ trong mắt Bắc Vũ Đường đối với Triệu Bảo Nhi, y rất khó chịu.
Rõ ràng cô mới là minh châu trong nhà bọn họ, vì sao phải để cô chịu ủy khuất như vậy.
Một khắc đó, Bắc Dật Phong cũng không ý thức được, mình đã bất tri bất giác loại Triệu Bảo Nhi ra khỏi gia đình mình.
Bắc Dật Phong cầm tay Bắc Vũ Đường, "Vũ Đường, anh dẫn em đi một nơi."
Tiểu thư Bắc gia sao có thể chịu ủy khuất như thế, sao có thể bị người khác đè lên đầu!
Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn, không hỏi đi đâu, đứng lên đi theo y.
Triệu Bảo Nhi đang đắc ý vì quà của mình nhiều hơn Bắc Vũ Đường, nhìn hâm mộ và ảm đạm trong mắt Bắc Vũ Đường, trong lòng vô cùng đắc ý.
Cô ta là người hiểu rõ tính cách của mẹ Bắc nhất, tự nhiên cũng biết mẹ Bắc đối xử tốt với cô ta. Cô ta tuyệt đối sẽ không để Bắc Vũ Đường cướp mẹ Bắc đi, chỉ cần mẹ Bắc duy trì cô ta, cô ta mới có thể lật đổ Bắc Vũ Đường, để cô biết địa vị của cô trong Bắc gia, trong lòng cha Bắc mẹ Bắc.
Lúc cô ta đang đắc ý, Bắc Dật Phong lại lôi kéo Bắc Vũ Đường đứng lên.
Triệu Bảo Nhi cũng đứng dậy theo, kiều thanh kiều khí hỏi: "Anh, anh muốn dẫn Vũ Đường đi đâu?"
"Thư phòng."
Triệu Bảo Nhi sửng sốt, đang định nói muốn đi cùng, Bắc Dật Phong đã lên tiếng trước: "Mẹ lâu rồi không gặp em, em ở lại chơi với mẹ đi."
Nói xong, Bắc Dật Phong dẫn theo Bắc Vũ Đường lên tầng. Triệu Bảo Nhi nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng tức không chịu được, nhưng trêи mặt lại không dám biểu lộ một chút nào, chỉ có thể hờn dỗi: "Mẹ, anh trai đối xử với Vũ Đường thật tốt."
Biểu tình của cô ta ảm đạm, ẩn nhẫn ủy khuất.
Mẹ Bắc xem trong mắt, đau trong lòng. Con gái của bà, đâu từng chịu ủy khuất như vậy.
Mẹ Bắc trấn an: "Vũ Đường vừa về, Dật Phong chiếu cố con bé nhiều hơn là bình thường."
"Vâng, con hiểu." Triệu Bảo Nhi vẻ mặt kiên cường, chỉ là thần sắc ảm đạm.
Cô ta không khóc không nháo, cũng không nói mình ủy khuất, như thế làm mẹ Bắc càng đau lòng và áy náy với cô ta, càng muốn bồi thường cô ta thật tốt.
"Hôm nay con muốn ăn món gì? Mẹ làm cho con." Mẹ Bắc nói.
"Không cần. Giờ con chỉ muốn mẹ đi nghỉ cho khoẻ thôi." Triệu Bảo Nhi ngoan ngoãn, hiểu chuyện nói.
Mẹ Bắc bị sự tri kỷ của cô ta dỗ vui vẻ.
Một bên khác, hai anh em nhà họ Bắc đã lên tầng, Bắc Dật Phong dẫn theo Bắc Vũ Đường đi vào thư phòng.
"Cuối tuần sau là sinh nhật hai mươi tuổi của em, em muốn cái gì?" Bắc Dật Phong hỏi.
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lát, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Muốn một cái bánh kem."
Bắc Dật Phong sửng sốt, tò mò hỏi: "Vì sao lại muốn một cái bánh kem?"
Bắc Vũ Đường nhìn anh, bình tĩnh nói: "Bởi vì...... Em chưa từng ăn bánh sinh nhật bao giờ. Em còn nhớ rõ mùa đông năm em sáu tuổi năm ấy, trêи đường từ quán ăn về nhà, bỗng có tuyết rơi. Khi đó chỉ cảm thấy trời rất lạnh, rất rất lạnh, muốn về nhà thật nhanh. Khi em đi ngang qua một ngôi nhà, qua cửa sổ, em thấy một cái bánh sinh nhật rất đẹp.
Cha mẹ cô bé vui vẻ hát bài sinh nhật, cô bé đó cười rất vui, rất hạnh phúc. Khi đó em nghĩ, nếu có một ngày em cũng có bánh sinh nhật, em nhất định sẽ cười vui hơn thế nhiều."
Ánh mắt cô rõ ràng là nhìn y, nhưng lại như đã thả hồn về phương xa, tựa như về tới lúc ấy, về tới khi cô còn nhỏ.
Bắc Dật Phong nhìn nụ cười nhàn nhạt trêи mặt em gái mình, trong lòng tràn đầy chua xót.
Đây vốn nên là tiểu công chúa mà Bắc gia họ đặt trêи đầu quả tim mà yêu thương, tâm nguyện lại chỉ là một cái bánh kem nho nhỏ, đã khiến cho cô thỏa mãn.
Bắc Dật Phong muốn bồi thường cho cô, bồi thường cô thật tốt, "Trừ bánh kem, em còn muốn cái gì nữa không?"
"Muốn quần áo đẹp." Bắc Vũ Đường vẻ mặt hướng tới nói, "Nhưng mà, anh không cần cho em, lần trước anh cho em 50 vạn, cũng đủ mua rất nhiều quần áo đẹp rồi. Vốn em không định mua, nhưng mà quần áo trong tủ quá lớn, không hợp người. Cho nên em mới......"
Bắc Dật Phong nhìn cô vội vàng giải thích, cười nói: "Không thích thì không cần, chúng ta mua lại một lần."
Bắc Dật Phong đột nhiên cảm thấy ngày ấy mình cho quá ít tiền.
"Những bộ quần áo đó đều là Bảo Nhi chọn cho em, nếu không cần, cô ấy sẽ không vui." Bắc Vũ Đường khó xử nói.
Bắc Dật Phong chú ý tới bộ quần áo trêи người cô, rộng thùng thình, không có đường cong nào, "Đây là quần áo Bảo Nhi chọn cho em?"
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường gật đầu.
"Em mua đâu, sao không mặc?" Bắc Dật Phong khó hiểu hỏi.
"Em mặc, nhưng Bảo Nhi nói không hợp với em. Những bộ quần áo đó mặc ra ngoài, sẽ làm người Bắc gia mất mặt." Bắc Vũ Đường nói đúng sự thật.
Những điều này cũng không phải là cô bịa đặt. Nó thực sự từng xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ Bắc Vũ Đường. Còn giờ ấy à, tất nhiên là không có, nhưng nếu Bắc Vũ Đường dám nói, thì có tự tim nắm chắc Triệu Bảo Nhi sẽ nói.
Cô hiểu quá rõ người tên Triệu Bảo Nhi này.
Kiếp trước bởi vì quần áo cô ta chọn hoàn toàn che giấu toàn bộ ưu điểm của nguyên chủ, hơn nữa tóc mái của nguyên chủ dày che nửa khuôn mặt, cả người nhìn qua giống như không có tinh thần, vẻ đẹp đó cũng không hiện ra.
Bắc Vũ Đường nghe lời bạn tốt Trương Thiến nói, mua một bộ quần áo. Khi cô vui vẻ phấn chấn mặc bộ quần áo kia xuất hiện trước mặt Triệu Bảo Nhi, vẻ đẹp của cô cực kỳ giống mẹ Bắc, làm Triệu Bảo Nhi không thoải mái.
Triệu Bảo Nhi rõ ràng, nếu cô cứ như vậy, sớm hay muộn cô sẽ hoàn toàn trở thành tiểu thư Bắc gia, hoàn toàn bài trừ cô ta khỏi Bắc gia.
Cô ta sao có thể để chuyện này xảy ra, ỷ vào việc nguyên chủ Bắc Vũ Đường vừa đến nơi này, không hiểu gì hết mà lừa dối cô, che lấp vẻ đẹp của cô.
Khi đó Triệu Bảo Nhi nơi chốn suy xét cho Bắc Vũ Đường, ở trong trường học cô bị người ta bắt nạt, là Triệu Bảo Nhi xuất đầu cho cô. Cô ta sẽ giảng cho cô rất nhiều kiến thức về xã hội thượng lưu, dạy cô rất nhiều lễ nghi tri thức sai lệch.
Khi đó Bắc Vũ Đường thật sự cho rằng cô ta đang giúp đỡ mình, rất tin tưởng cô ta, mãi đến một lần, trong lúc vô ý nghe được lời cô ta nói, mới biết cô ta dụng tâm hiểm ác.
Đáng tiếc, Bắc Vũ Đường biết quá muộn.
Khi đó cô đã làm ra quá quá nhiều chuyện xấu, khiến người Bắc gia mất hết thể diện, thanh danh cũng trở thành một trò cười trong xã hội thượng lưu.
Chính là từ lúc ấy, cô nơi chốn nhằm vào Triệu Bảo Nhi.
Hành vi này, trong mắt người bên ngoài là Bắc Vũ Đường không biết tốt xấu. Trong mắt họ, trong mắt người Bắc gia, Triệu Bảo Nhi lúc nào cũng giúp đỡ cô, suy xét về cảm nhận của cô, nhưng cô lại lấy oán trả ơn nhằm vào Triệu Bảo Nhi.
Thật ra, nguyên chủ không biết rằng, khi đó, cô biết được chân tướng, đều là vì Triệu Bảo Nhi cố ý, vì làm mọi người đều ghét bỏ Bắc Vũ Đường.
Không thể không nói tâm kế của Triệu Bảo Nhi rất lợi hại.
Bắc Dật Phong hoàn toàn không hoài nghi lời nói của cô, nhíu mày, "Mai em mặc quần áo mình mua đi. Trong Bắc gia em muốn mặc quần áo như thế nào, thì mặc như thế ấy, không cần để ý người khác nói gì."
"Được." Bắc Vũ Đường gật đầu, ánh mắt cô nhìn về phía kệ sách, trêи đó có rất nhiều sách từ cổ chí kim.
"Em có thể đọc không?"
Bắc Dật Phong nhìn cô cẩn thận hỏi như vậy, dịu dàng nói, "Có thể. Nơi này là nhà của em, mọi đồ vật em đều có thể dùng. Vũ Đường, nhớ kỹ, em là tiểu thư Bắc gia, là công chúa nhỏ của Bắc gia, là em gái của Bắc Dật Phong anh."
Câu cuối cùng, Bắc Dật Phong nói rất trịnh trọng.
Triệu Bảo Nhi đứng ngoài cửa thư phòng, bên tai không ngừng lặp lại câu "là em gái của Bắc Dật Phong anh".
Cô ta biết mà! Chỉ cần Bắc Vũ Đường còn ở đây, sẽ có ngày sẽ cướp đi tất cả của cô ta.
Bắc Vũ Đường! Vì sao mày phải trở về!
Sắc mặt Triệu Bảo Nhi trở nên vặn vẹo, đáy mặt tràn ngập hận ý.
Đột nhiên, cửa thư phòng mở ra.
Oán độc trêи mặt Triệu Bảo Nhi chưa kịp thu lại, trực tiếp đâm thẳng vào mắt Bắc Dật Phong. Bắc Dật Phong bị ánh mắt đó của cô ta làm sửng sốt, trong lòng cảm thấy cả kinh.
Triệu Bảo Nhi hoảng sợ, rất nhanh thu lại mọi cảm xúc bất mãn, trêи mặt treo nụ cười thương hiệu, "Anh, Vũ Đường, mẹ bảo em lên gọi hai người xuống ăn cơm."
Bắc Dật Phong nhìn Triệu Bảo Nhi xảo tiếu thiến hề trước mặt, y gần như cho rằng ban nãy là ảo giác.
Triệu Bảo Nhi nỗ lực duy trì nụ cười, trong lòng lại bồn chồn. Có phải y thấy rồi không?!
Triệu Bảo Nhi bị ánh mắt đánh giá của y nhìn, càng lúc càng chột dạ, tay không tự giác nắm chặt.
Bắc Vũ Đường xem hết trong mắt, bên môi ngậm nụ cười.
Cô đi lên trước, ôm lấy cánh tay của Bắc Dật Phong, "Anh, chúng ta đi thôi."
Bắc Dật Phong thu hồi ánh mắt, quay đầu mỉm cười với cô, "Uhm, đi ăn cơm thôi."
Hai người đi ở phía trước, Triệu Bảo Nhi đi theo phía sau, cô ta không những không cảm thấy nhẹ nhõm, mà nhìn bộ dáng thân mật của hai người, trong lòng ghen ghét dữ dội.
Trước kia chỉ có cô ta mới có tư cách ôm Bắc Dật Phong, khi đó cũng chỉ cười như vậy với cô ta, nhưng giờ đều đã bị Bắc Vũ Đường cướp đi!
Khi ba người hai trước một sau đi vào nhà ăn, mẹ Bắc chú ý ngay tới Triệu Bảo Nhi đi sau hai người Bắc Vũ Đường, nhìn thấy cô đơn trêи mặt cô ta, lại nhìn anh em Bắc Dật Phong, không khỏi trừng Bắc Dật Phong một cái.
Bắc Dật Phong không hiểu sao bị mẹ trừng, nhưng rất nhanh đã hiểu.
Mẹ Bắc vẫy vẫy tay với Triệu Bảo Nhi, "Bảo Nhi, qua ngồi cạnh mẹ."
Triệu Bảo Nhi vui sướиɠ đi về phía mẹ Bắc, lại không ngồi xuống mà nhìn về phía Bắc Vũ Đường, một bộ lo lắng cô sẽ hiểu lầm mà gây khó dễ.
Mẹ Bắc chú ý tới, Bắc Dật Phong cũng vậy, nhưng tâm tình của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Mẹ Bắc cảm thán Bảo Nhi thiện tâm, bà mỉm cười nói với Bắc Vũ Đường, "Thấy hai đứa ở chung tốt như vậy, mẹ rất vui. Con cứ ngồi cạnh Phong Nhi đi, để Phong Nhi chăm sóc con."
Bắc Dật Phong vốn không cảm thấy gì, nhưng nghe mẹ Bắc nói vậy, lại thấy không vui. Lại càng đau lòng Bắc Vũ Đường, nhìn mẹ Bắc chăm sóc Triệu Bảo Nhi tỉ mỉ, lại nhìn Bắc Vũ Đường, trong lòng như có thứ gì bị đổ.
Xem ra cần phải nói với mẹ về chuyện của Vũ Đường và Bảo Nhi.
Cách làm của mẹ như vậy, thật là làm người ta thất vọng quá rồi. Vũ Đường vừa mới về nhà, chẳng lẽ họ không nên quan tâm con bé hơn sao?!
Bắc Dật Phong kéo ghế ngồi cho Bắc Vũ Đường, tri kỷ dọn đĩa cho cô.
Mẹ Bắc thấy hai anh em như thế, trêи mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Khi bà quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Triệu Bảo Nhi, lại đau lòng cô ta thêm vài phần.
Một bữa cơm này rất quỷ dị, mẹ Bắc luôn chăm sóc Triệu Bảo Nhi, mà Bắc Dật Phong lại chăm sóc Bắc Vũ Đường. Mẹ Bắc càng đau lòng Triệu Bảo Nhi, Bắc Dật Phong lại càng đối tốt với Bắc Vũ Đường hơn, càng lúc càng không mừng Triệu Bảo Nhi.
Mẹ Bắc thì ngược lại, Bắc Dật Phong đối xử với Bắc Vũ Đường càng tốt, bà lại càng đau lòng Triệu Bảo Nhi, đối xử với Triệu Bảo Nhi càng tốt, nên xem nhẹ Bắc Vũ Đường.
Triệu Bảo Nhi thắng được tình thương của mẹ Bắc, đang đắc ý, lại không ngờ rằng đây là những gì Bắc Vũ Đường muốn. Triệu Bảo Nhi càng giả bộ đáng thương trước mặt mẹ Bắc, Vũ Đường càng vui vẻ.
Hành động này của cô ta, chẳng khác nào đẩy Bắc Dật Phong về phe của cô nhanh hơn.
Nhìn thái độ của Bắc Dật Phong với cô, cơ bản đã đứng về bên cô rồi. Giờ chỉ còn cần một cơ hội, làm y hoàn toàn đứng về phe cô.
Cơ hội này, Bắc Vũ Đường đã sớm chuẩn bị.
Còn về mẹ Bắc, Bắc Vũ Đường còn chưa bắt đầu công lược, giờ tạm thời để Triệu Bảo Nhi ở đó để xoát độ áy náy của Bắc Dật Phong trước.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường rời giường đúng giờ, đi vào phòng tắm, tắm sạch sẽ, bọc áo tắm dài đi vào phòng quần áo, kéo mành ra, từng hàng quần áo lộng lẫy, túi xách, giày, muôn vàn kiểu trang sức.
Bắc Vũ Đường trực tiếp lướt qua nó, nhìn về phía quần áo mình mua, chọn một bộ váy dài màu xanh lam trong đó, đơn giản hào phóng.
Bắc Vũ Đường nhìn mình trong gương, dùng trâm mộc búi mái tóc dài của mình lên, lộ khuôn mặt ra, phết một lớp phấn mỏng, đánh má hồng nhàn nhạt, cả người nhìn qua khí sắc hơn nhiều.
Kéo ngăn kéo, tìm được một đôi hoa tai kim cương đơn giản, một chuỗi vòng cổ trân châu, trêи tay đeo một chiếc đồng hồ khảm kim cương.
Cuối cùng là chọn giày cao hợp với váy.
Khi cô trang điểm xong, nhìn cô gái minh diễm trong gương, khoé môi nở một nụ cười nhàn nhạt, cô gái trong gương cũng hơi mỉm cười theo.
Bắc Vũ Đường ra khỏi phòng, một hầu gái đang chuẩn bị gọi cô xuống ăn sáng, lúc nhìn thấy cô gái trong phòng, hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
Hầu gái nhìn Bắc Vũ Đường rời đi, giơ tay nhấc chân đều ý nhị không nói thành lời.
Trong đầu xuất hiện một câu, đây mới bộ dáng thật sự của đại tiểu thư đi!
Dọc đường đi, những hầu gái thấy cô đều kinh nghi, trong mắt tràn đầy kinh diễm.
Khi Bắc Vũ Đường bước vào nhà ăn, mấy người ngồi trong nhà ăn đều khϊế͙p͙ sợ.
Bắc Dật Phong nhìn em gái thoát thai hoán cốt, khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Lúc mẹ Bắc nhìn thấy cô, đột nhiên có cảm giác như nhìn thấy mình lúc còn trẻ, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường càng nhu hoà.
Khi mẹ con Bắc gia vui vẻ vì sự thay đổi của cô, Triệu Bảo Nhi lại như bị người ta nhét giẻ vào miệng. Cô ta trước giờ đều biết cô rất đẹp, vẫn luôn cố tình dẫn đường cô, nhưng vì sao cô không nghe cô ta?
"Mẹ, anh, Bảo Nhi." Bắc Vũ Đường nở nụ cười nhàn nhạt, tự nhiên hào phóng chào hỏi ba người.
"Vũ Đường, sao cậu lại mặc quần áo như này?" Triệu Bảo Nhi không khống chế được đố kỵ dưới đáy lòng, cười cứng đờ hỏi.
Bắc Vũ Đường nhướng mày, nhìn về phía Bắc Dật Phong, "Anh, em mặc như vậy xấu sao?"
"Rất đẹp." Bắc Dật Phong ca ngợi từ tận đáy lòng.
"Vậy là tốt rồi." Bắc Vũ Đường che bộ ngực nhỏ, trộm thở phào nhẹ nhõm.
Mà bộ dáng trẻ con của cô, làm Bắc Dật Phong không tự giác nhoẻn miệng cười.
Cô vẫn là Vũ Đường mà mình quen thuộc!
Mới nãy khi cô vào cửa, hoàn toàn như nhìn thấy một người xa lạ. Hành động nghịch ngợm vừa rồi của cô, làm cảm giác không khỏe của Bắc Dật Phong với cô bay sạch.
Bắc Dật Phong kéo ghế dựa cho cô.
"Cảm ơn." Bắc Vũ Đường hơi hơi gật đầu, mỗi động tác đều lộ ra ưu nhã quý khí không nói nên lời.
Mẹ Bắc nhìn cô như vậy, rất vừa lòng, ánh mắt khi nhìn cô cũng mang theo ý cười vừa lòng.
Triệu Bảo Nhi thấy họ đều bị Bắc Vũ Đường hấp dẫn, khó chịu trong lòng, "Vũ Đường, bộ quần áo cậu đang mặc dường như không phải tớ mua giúp. Có phải cậu không thích quần áo tớ chọn không?"
Lúc nói chuyện, Triệu Bảo Nhi kéo khuôn mặt bị thương ra.
Lực chú ý của Bắc Dật Phong bị Triệu Bảo Nhi kéo lại, ánh mắt rơi xuống người cô ta. Y nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua với Bắc Vũ Đường.
Bắc Dật Phong không phải kẻ ngu, y vẫn luôn không muốn nghĩ, không muốn dùng ác ý để suy đoán Triệu Bảo Nhi. Nhưng mà, quá nhiều chuyện, làm y không thể tự thuyết phục bản thân nữa.
Hành động chói lọi như thế, Bắc Dật Phong đã không còn tìm thấy bất kỳ lý do gì lấy cớ cho cô ta.
Y rất thất vọng, cực kỳ thất vọng đứa em gái yêu thương mười chín năm này.
Bắc Dật Phong lo lắng mẹ Bắc sẽ vì biểu tình ủy khuất này của cô ta mà nói ra những lời làm Vũ Đường đau lòng, đang định mở miệng, lại thấy Bắc Vũ Đường uỷ khuất nói: "Bảo Nhi, sao cô có thể nghĩ vậy chứ? Mấy tháng nay, tôi luôn mặc quần áo cô chọn mà."
Diễn uỷ khuất hả, diễn bị thương hả, không phải chỉ mình Triệu Bảo Nhi biết làm đâu nha~
Mẹ Bắc nhìn khuôn mặt cực kỳ giống mình lộ ra biểu tình thương tâm, tức khắc cảm thấy khó chịu, nói với Bảo Nhi, "Con nhóc con chỉ thích suy nghĩ vớ vẩn."
Triệu Bảo Nhi nghe mẹ Bắc nói vậy, giả vờ uỷ khuất thành uỷ khuất thật.
Mẹ Bắc vậy mà lại nói đỡ Bắc Vũ Đường!
Triệu Bảo Nhi còn muốn nói gì đó, Bắc Dật Phong lại không cho cô ta cơ hội, "Đường Nhi mặc như vậy rất đẹp, sau này đều phải mặc như thế này đấy."
"Vâng." Bắc Vũ Đường sung sướиɠ gật đầu.
Triệu Bảo Nhi mấy lần muốn dẫn đề tài, khiến họ cô lập Bắc Vũ Đường, nhưng Bắc Vũ Đường không để cô ta thành công, mẹ con Bắc Dật Phong không những không quây chung quanh Triệu Bảo Nhi, mà ngược lại, luôn bị Bắc Vũ Đường dẫn đường, cô lập cô ta.
Một bữa cơm này hài hoà đến lạ, chỉ có một mình Triệu Bảo Nhi ở đó giận dỗi.
Khi Bắc Vũ Đường và Triệu Bảo Nhi so chiêu, tiệc sinh nhật hai mươi tuổi yên lặng tới.
Đêm trước sinh nhật, Bắc Vũ Đường nhận được cuộc gọi từ Lôi Âm.
"Chuyện gì?" Bắc Vũ Đường gọn gàng dứt khoát hỏi.
"Bắc tiểu thư, tôi vừa mới tra được có người đang điều tra cô." Lôi Âm trầm giọng nói.
"Là ai?" Bắc Vũ Đường hơi nhếch mày.
"Không tra được, thủ đoạn của đối phương rất lợi hại. Tôi thử truy tung mấy lần đều bị bọn họ phát hiện. May mà tôi kịp thời rút lui, nếu không đã bị bọn họ tóm được rồi."
Đã rất lâu rồi anh ta mới gặp người khó giải quyết như thế, đủ để chứng minh lai lịch đối phương không nhỏ. Một người cường đại lại thần bí điều tra cô, không biết là phúc hay hoạ.
Mặc kệ
thế nào, anh ta cũng cần nhắc nhở cô.
Lôi Âm có bao nhiêu bản lĩnh, Bắc Vũ Đường rõ ràng. Anh ta chính là hacker, hacker trứ danh, rất nhiều người không biết thân phận này của anh ta, nhưng Bắc Vũ Đường có hệ thống, tất nhiên là biết rõ ràng.
Một người có trí tuệ, có kỹ thuật, cũng có tài, như vậy xem ra người sau lưng không đơn giản.
Rốt cuộc sẽ là ai?
Ai sẽ đến điều tra cô?
Ngắt điện thoại, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của hệ thống, [Ký chủ muốn biết không? Chỉ cần tốn mười điểm là có thể mua được thông tin nha.]
"Không cần." Bắc Vũ Đường không suy nghĩ từ chối luôn.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần người kia còn muốn ra tay, cô tất nhiên sẽ tìm được.
Ở khu đất vàng thành phố H, khu phố trung tâm, có một trang viên chiếm mấy trăm mẫu đất. Tòa trang viên này lẳng lặng đứng đó đã gần trăm năm. Bốn phía là cây cao, ngăn cách ồn ào và hỗn loạn ở bên ngoài.
Sâu trong trang viên lúc này, trong một căn phòng tối tăm, một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, anh khí bức người đang lẳng lặng đứng đối diện cửa sổ, khoanh tay nghe một người đàn ông khác báo cáo công tác.
"Huỷ bỏ buổi tiệc rượu tối mai." Đôi mắt u trầm của Phượng Minh nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói.
"Vâng."
"Bắc gia có gửi thiệp mời tới không?"
Chu Cẩn kinh ngạc, chẳng lẽ Boss muốn đi tham gia sinh nhật hai mươi tuổi của Bắc tiểu thư?!
Chu Cẩn nhanh chóng lật ghi chú, trả lời: "Có."
Phượng Minh phất tay với anh ta, Chu Cẩn lập tức viết lên lịch công tác, đêm mai tham gia tiệc sinh nhật của tiểu thư Bắc gia. Ghi chú xong, gập vở lại, an tĩnh rời khỏi phòng.
Vị tiểu thư Bắc gia kia rốt cuộc có gì đặc biệt mà hấp dẫn được lực chú ý của Boss? Để Boss tra quá khứ của cô, giờ còn định tham gia tiệc sinh nhật của cô!
Chu Cẩn cực kỳ tò mò về vị Bắc gia đại tiểu thư này.
Ánh mắt Phượng Minh nhìn về nơi xa, tầm mắt lại mơ hồ.
Từ ngày ấy gặp cô gái kia, mỗi đêm anh đều sẽ mơ một giấc mơ. Trong mơ, có một cô gái kêu gọi anh. Anh không nghe rõ, cũng không nhìn rõ, chỉ có một bóng dáng mơ hồ.
Lần đầu tiên, anh nghĩ là ngẫu nhiên.
Lần thứ hai, anh cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát.
Nhưng hằng đêm, giấc mộng kia làm anh tò mò.
Anh muốn biết, cô gái trong mơ đang nói gì, càng muốn thấy rõ diện mạo của cô.
Khi lần thứ hai anh gặp cô, ban đêm cùng ngày, anh nghe được giọng nói của cô gái kia, giọng nói nhẹ nhàng nhu mỹ, gọi một cái tên – "Tiếu Nghiêm".
Lúc nghe tiếng gọi đó, cái tên xa lạ đó, trái tim bình tĩnh như nước, lại co rút đau đớn.
Mỗi đêm, nghe từng tiếng gọi, trái tim như bị người nắm chặt, càng lúc càng đau, đau đến mức anh muốn phát tiết, muốn huỷ diệt tất cả.
Anh bình tĩnh tự chủ khống chế bất an, nôn nóng trong lòng. Trong mắt người ngoài, anh vẫn giống như bình thường. Nhưng chỉ có một mình anh biết rõ, máu anh đang sôi sục, bất an táo bạo.
Khi gặp cô lần thứ ba, giấc mơ thay đổi.
Lúc tỉnh mộng ấy, cuối cùng anh cũng thấy rõ mặt người kia.
Đó là một khuôn mặt xa lạ, nhưng anh lại cảm thấy rất quen thuộc, tựa như đã nhìn cả trăm ngàn năm.
Trước khi gặp cô gái kia, Phượng Minh chưa bao giờ tin kiếp trước kiếp này. Nhưng sau khi gặp cô, chuyện này lại xảy ra trêи chính người mình, cuối cùng làm anh lờ mờ tin.
Cuối cùng sẽ có một ngày anh tìm được đáp án.
Bắc Vũ Đường, cô sẽ là cô ấy sao?!
-Bắc gia-
Hôm nay Bắc gia cực kỳ náo nhiệt, tất cả người hầu đã bận rộn từ sáng sớm. Hôm nay chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Bắc gia đại tiểu thư Bắc Vũ Đường, cũng là lần đầu cô xuất hiện trước công chúng.
Ngày hôm nay, đối với Bắc Vũ Đường mà nói, là một ngày có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Kiếp trước, bi kịch của nguyên chủ bắt đầu từ tiệc sinh nhật này.
Trong một ngày quan trọng như vậy, ảnh chụp nguyên chủ và người ta ** xuất hiện trong tiệc sinh nhật, làm cô mất hết mặt mũi, trở thành trò cười.
Từ sau ngày ấy, ngoại giới có một lời đồn, nghe đồn cuộc sống lúc trước của cô rất hỗn loạn, có người còn nói cô bán thân, phiên bản nào cũng có.
Thời gian đó, Bắc gia vì Bắc Vũ Đường mà chướng khí mịt mù, làm người bên ngoài cười nhạo họ không ít lần. Cha Bắc, mẹ Bắc và Bắc Dật Phong, dù họ có áy náy với Bắc Vũ Đường, nhưng dưới tình huống này, vẫn bất mãn với cô.
Khi đó Bắc Vũ Đường hoàn toàn là kẻ ngốc không biết gì, cô hoàn toàn không biết ảnh chụp kia từ đâu ra. Cô nói với họ đó là giả, người Bắc gia cũng đi nghiệm chứng, cuối cùng kết quả lại là thật.
Người Bắc gia càng thất vọng Bắc Vũ Đường đầy miệng dối trá.
Mà từ ngày đó, những ngày tháng bi thảm của Bắc Vũ Đường bắt đầu. Tất cả bi kịch sau này cô phải chịu, đều bắt đầu từ ngày này, bắt đầu từ tiệc sinh nhật hai mươi tuổi này.
Bắc Vũ Đường mười năm sau, vô số lần hồi tưởng, nếu không xuất hiện **, cô có thể sống hạnh phúc không?
Bắc Vũ Đường tinh tế phát hiện cảm xúc lúc đó của nguyên chủ, nguyên chủ có chấp niệm rất sâu với ngày này, là một kiếp không thể biến mất sâu tận đáy lòng cô ấy.
Lần này, cô nhất định sẽ cho cô ấy một tiệc sinh nhật hoàn mỹ.
Bắc Dật Phong đi lên tầng hai, đẩy cửa phòng ra, thấy ngay được một cô gái mặc váy dài trắng tinh, sống lưng không tì vết ánh vào mắt.
Cô gái chậm rãi xoay người, đôi môi phấn nộn hơi giơ lên, nụ cười trong suốt, đôi mắt thanh triệt nhìn người tới.
Trong mắt Bắc Dật Phong tràn đầy kinh diễm.
"Anh." Bắc Vũ Đường mỉm cười gọi.
Bắc Dật Phong lấy lại tinh thần, tán thưởng cô từ tận đáy lòng, "Đường Nhi hôm nay rất đẹp."
Bắc Vũ Đường mỉm cười, dư quang chú ý tới góc áo anh có vết bẩn màu trắng, duỗi tay lau đi, lại cảm thấy dính nhão, vừa thấy đã biết là bơ, "Anh, anh ăn vụng bánh kem."
Bắc Dật Phong lấy khăn tay lau bơ trêи tay cô, "Vậy mà cũng bị em phát hiện."
Đúng lúc này, quản gia đi vào gọi Bắc Dật Phong ra ngoài. Bắc Vũ Đường đi đến bên cửa sổ, có thể nhìn rõ Triệu Bảo Nhi đang được khách khứa vây quanh.
Cô ta tựa như một con cá gặp nước, thản nhiên bơi lội giữa hồ khách.
Làm Bắc gia đại tiểu thư mười chín năm, tất nhiên cô ta quen thuộc những người này. Dù giờ cô ta không còn là Bắc gia đại tiểu thư, nhưng cũng là con nuôi Bắc gia, trước kia được cha con Bắc gia đặt trong lòng bàn tay che chở.
Giờ mọi người tò mò Bắc gia đại tiểu thư chân chính là người như thế nào. Từ khi nhận về đến giờ đã non nửa năm, lại chưa từng xuất hiện trong các trường hợp chính thức, là Bắc gia cố ý bảo vệ, hay là bất kham xấu hổ gặp người như bên ngoài đồn đại đây.
Bắc Vũ Đường nhàm chán tựa vào cửa sổ nhìn một lúc, lúc cô chuẩn bị rời đi, chỗ cửa lại xôn xao lên. Theo ánh mắt mọi người nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông lạnh lùng mặc tây trang đen xuất hiện ở cửa.
Ngũ quan người đó lập thể như điêu khắc, đường cong hoàn mỹ, đôi mắt đen thâm thuý tựa như hai hố sâu không đáy, thần bí khó lường. Đôi môi mỏng mím thành một đường, mặt không biểu tình, lộ ra lạnh nhạt xa cách.
Khi anh đi vào hội trường, cảm giác tồn tại mãnh liệt áp bách mỗi người ở đây.
Không chỉ vì anh cao, mà còn vì khí thế tựa như vương giả ẩn ẩn toát ra trêи người anh.
Một người đàn ông anh tuấn khí thế bất phàm như vậy, lập tức làm tất cả phụ nữ, thiếu nữ ở đây khuynh đảo.
Ở đây có không ít lão đại, khi thấy Phượng Minh, đều sôi nổi tiến lên bắt chuyện. Phượng Minh trước sau đều duy trì khuôn mặt không biểu cảm của mình, không chút biến hoá.
Chu Cẩn vẫn luôn đi theo sau Phượng Minh hoàn toàn bị mọi người xem nhẹ. Chu Cẩn tự động trở thành nền, ngồi xổm một góc yên lặng vẽ xoắn ốc.
Nhìn cảm giác tồn tại quá mạnh của Boss, đột nhiên cảm thấy thật bất lực. Rõ ràng anh đây cũng rất đẹp trai cao ráo, sao lại không có ai chú ý chứ!
Ở chung với Boss càng lâu, càng cảm thấy nhân sinh tăm tối.
Chỉ cần có Boss bên cạnh, tất cả mỹ nữ sẽ chỉ chú ý tới Boss.
Bắc gia là hào môn đỉnh cấp ở nước G, nhưng đây cũng chỉ là tiệc sinh nhật nho nhỏ của Bắc gia đại tiểu thư thôi, với thân phận của Boss, hoàn toàn không cần tham gia tiệc này. Lúc này, Boss lại tham gia, thật ra làm tất cả mọi người khó hiểu.
Một đám đều suy đoán có phải hai nhà có hạng mục hợp tác nào hay không.
Sao anh lại tới!
Bắc Vũ Đường liếc mắt một cái đã nhận ra Phượng Minh.
Sau lần chạm mặt đó ở trung tâm thương mại, Bắc Vũ Đường cố ý đi tìm hiểu một chút về thân phận của anh.
Phượng Minh, Chủ tịch tập đoàn Phượng thị có trăm năm lịch sử, là một gia tộc cổ xưa ở nước G. Phượng gia hoạt động trêи cả hắc bạch đạo, có hai công ty quân sự cỡ lớn, quan hệ chặt chẽ với quân đội. Mặc kệ là hắc đạo hay bạch đạo, không ai dám trêu chọc.
Phượng Minh là gia chủ Phượng gia, tất nhiên là được mọi người chú ý. Với thân phận và địa vị của anh, một bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư Bắc gia nho nhỏ này, căn bản sẽ không tham dự. Ngoài dự đoán của mọi người, anh lại xuất hiện, thực sự làm rất nhiều đại lão ở thương giới kinh ngạc.
"Vũ Đường, cần đi rồi." Bắc An Quốc nhìn con cái cao quý điển nhã, mị lực tứ phía, nháy mắt cho rằng người đứng trước mặt ông là mẹ Bắc thời còn trẻ.
"Hôm nay con rất đẹp."
Bắc Vũ Đường cười nhạt.
Trời dần tối, ánh đèn quanh đình viện lập loè, khách khứa bên ngoài sôi nổi vào đại sảnh. Khi tiếng nhạc du dương vang lên, toàn bộ ánh đèn tối đi, chỉ còn lại một chùm chiếu lên cầu thang, trung tâm ánh đèn là một nam một nữ.
Nam là gia chủ Bắc gia – Bắc An Quốc, thiếu nữ là vai chính buổi tiệc tối nay – Bắc Vũ Đường.
Một bộ lễ phục trắng tinh như tuyết, kiểu dáng đơn giản, lại liếc mắt đã biết là tác phẩm của danh gia. Váy tước vai không tay, phụ trợ chiếc vòng trêи tay trái, vòng tay vàng k màu trắng nạm đầy những viên kim cương nhỏ chói loá. Mái tóc dài được búi lên đơn giản, cả người toát ra khí chất lãnh diễm mà cao quý.
Cô nắm tay Bắc An Quốc chậm rãi đi tới, không biết có phải do ánh đèn hay không, mọi người chỉ cảm thấy làn da trắng như tuyết của cô tỏa ra vầng sáng màu trắng sữa, có cảm giác xuất trần phiêu dật.
Toàn trường yên lặng, chỉ còn tiếng nhạc du dương, mọi người đều ngừng thở nhìn thiếu nữ chậm rãi đi tới.
Triệu Bảo Nhi quả thực không thể tin nhìn cô gái đang chậm rãi lại gần mọi người.
Cô, cô, sao có thể đẹp như thế!
Triệu Bảo Nhi vừa quay đầu, chú ý ngay tới Kỳ Dã bên cạnh mình, hắn đang nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, trong mắt là kinh diễm và si mê.
Kỳ Dã thật sự bị bề ngoài mỹ lệ của Bắc Vũ Đường làm kinh diễm rồi. Hắn chưa bao giờ biết, thì ra vị hôn thê của mình lại xinh đẹp như thế. Trong ấn tượng của hắn, cô vĩnh viễn là một người không chút thu hút.
Cho dù gần đây rất nhiều người nói với hắn, Bắc Vũ Đường thay đổi, hắn cũng không để trong lòng, càng không có hứng thú đi nhìn. Mà giờ vừa thấy, hắn hoàn toàn bị vẻ đẹp và khí chất của cô làm kinh diễm.
Những cô gái xinh đẹp, luôn làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, đặc biệt là khi cô không chỉ đẹp ở mặt ngoài, càng quan trọng là khí chất của cô, mỗi động tác đều ưu nhã quý khí, tựa như quý nữ trong cổ hoạ bước ra.
Vẻ đẹp và khí chất hoa quý của cô, thành công áp mọi nữ tử ở đây.
Một cô gái hoàn mỹ xuất chúng như vậy, làm mọi người rơi vỡ kính, thầm kinh hô trong lòng.
Không ít khách khứa chuyển mắt đến người từng là Bắc gia đại tiểu thư, cái người vận phân cún từ bé, được ngậm muỗng vàng mà lớn lên – Triệu Bảo Nhi kia. Hai bên đối lập, dù là bề ngoài hay khí chất, liếc mắt thôi đã phân được cao thấp.
Người không biết nội tình chắc còn tưởng Triệu Bảo Nhi mới là người chịu khổ mười chín năm, còn Bắc Vũ Đường là người ngậm muỗng vàng mà lớn đấy.
Triệu Bảo Nhi tất nhiên nhận ra sự khác thường của mọi người, biểu tình coi khinh lơ đãng lộ ra của họ, tựa như những chiếc kim châm lên người cô ta.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là công chúa được mọi người vây quanh, trước nay chỉ có cô bố thí đồng tình người khác. Từ khi nào, cô ta cần chịu đựng tất cả những điều này. Kẻ khiến cô ta chịu tình cảnh này, thật đáng chết! Vì sao nhiều năm ở bên ngoài như vậy mày không chết đi, vì sao mày phải trở về cướp đi tất cả của tao!
Bắc Vũ Đường chú ý tới nụ cười cứng đờ của Triệu Bảo Nhi, khoé môi không khỏi cao thêm.
Cô trước sau đều duy trì nụ cười nhạt, như gió xuân phả vào mặt, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Một khắc khi Bắc Vũ Đường lên sân khấu, Chu Cẩn cuối cùng cũng biết được nguyên nhân Boss tới đây. Anh chàng cẩn thận nhìn Boss đang đứng trong góc, thấy anh nhìn thiếu nữ trêи sân khấu không chớp mắt.
Mùi vị không bình thường chút nào!
Chẳng lẽ là....
Nghĩ đến trường hợp này, Chu Cẩn trở nên hưng phấn dị thường!
Bắc An Quốc đọc một đoạn diễn văn xong, đến phiên Bắc Vũ Đường lên đài.
Bắc Vũ Đường bình tĩnh đi lên đài, bình tĩnh nhìn khách khứa bên dưới, trêи mặt không có chút khẩn trương nhút nhát nào, khoé môi hơi cong lên, đôi môi mở ra, "Nhận được hậu ái của các vị ở đây, bận rộn trăm bề vẫn tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi... Vũ Đường ở đây lại một lần nữa cám ơn mọi người đã tham gia buổi tiệc, chân thành cảm ơn các vị. Hy vọng mọi người có thể giống tôi, tận tình vui vẻ hưởng thụ một ngày này."
Lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, không câu nệ, đại khí và khéo léo.
Mấy ngày trước Bắc Dật Phong còn từng dò hỏi có cần mời giáo sư tới dạy không, lại bị cô từ chối, thì ra cô thật sự có thể hold được trường hợp như vậy.
Đây thật sự là em gái sống ở tầng chót mười chín năm sao?!
Nghi vấn này, Bắc An Quốc cũng có.
Mười lăm phút trước, khi nhìn thấy cô, ông nghĩ ông nhìn thấy vợ mình hai mươi năm trước. Đẹp như vậy, mê người như vậy, hoàn toàn giống như tình nhân của Thượng đế.
Điệu nhảy mở màn do vai chính bắt đầu, còn bạn nhảy, đương nhiên là vị hôn phu trêи danh nghĩa của cô – Kỳ Dã.