Bắc Vũ Đường cười nói, "Ca ca đừng tức giận. Đường Cảnh Ngọc chết rồi."
Nàng nói ra chuyện Đường Cảnh Ngọc đã chết ở Cửu Hoa Sơn, nhưng dù vậy, vẫn không dập được lửa giận của Bắc Lâm.
"Vậy vẫn tiện nghi cho tên khốn đó!" Bắc Lâm căm giận nói.
Khi đó chỉ là suy đoán, không có chứng cứ xác thực, vậy mà hắn đã dám đập Đường Cảnh Ngọc một trận. Nếu lúc đó biết chuyện Đường Cảnh Ngọc làm với Bắc Vũ Đường, sợ là sẽ đập chết hắn luôn.
"Nữ nhân kia thì sao?" Bắc Lâm hỏi.
"Ca ca, những kẻ đó đã nhận báo ứng." Bắc Vũ Đường trấn an, "Ca ca đừng tức giận."
"Sao có thể không giận! Đều tại ta không bảo vệ được muội." Bắc Lâm áy náy tự trách.
"Sao có thể trách ca ca được. Ca ca và phụ thân đều ở trong quân, trời cao hoàng đế xa, không vươn tay tới được. Hơn nữa Đường Cảnh Ngọc tâm cơ thâm trầm, hắn muốn giấu thì chắc chắn sẽ làm kín kẽ. Muốn giấu ca ca và phụ thân cũng không phải nói đùa." Bắc Vũ Đường tiếp tục trấn an.
Bắc Vũ Đường kể rất đơn giản về cái chết của mình, nếu để họ biết nàng thật sự chết thế nào, sợ là Bắc Lâm sẽ đi tìm thi thể kia để quất xác xả giận.
Bắc Lâm cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng lại đối đầu với Cố Phiên Nhiên.
Thì ra nàng đối đầu với đám Đường Cảnh Ngọc không phải vì ngẫu nhiên, tất cả đều là kế hoạch của nàng, nếu ở trong quân, chắc chắn sẽ là tướng tài.
Tiếc rằng muội muội là nữ, nếu là nam nhi, chắc chắn sẽ làm tốt hơn mình.
"Đi thôi, về nhà." Bắc Lâm vui vẻ nói.
Muội muội mất đi rồi tìm lại được, quả là đáng mừng hơn bất kỳ điều gì.
"Ca ca định nói thế nào với phụ thân?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Phụ thân không giống ca ca, tư tưởng cũ kỹ hơn ca ca nhiều.
Chắc chắn ông sẽ không tin từ "trọng sinh" ngay được.
Bắc Lâm không do dự nói thẳng, "Đương nhiên là khai thật rồi."
"Ca à, ca ngốc hả?" Bắc Vũ Đường trừng hắn, "Ca về thử trước xem phản ứng của phụ thân thế nào đã rồi lại nói, để phụ thân đỡ bị doạ."
Bắc Lâm sờ sờ đầu, "Muội muội suy nghĩ chu toàn. Ta về thử xem. Muộn nhất ngày mai sẽ có kết quả."
"Được."
Bắc Vũ Đường bảo Bắc Lâm đi nói trước để cho Bắc phụ có thời gian giảm xóc, đợi ông nghĩ kỹ, tiếp thu xong thì dễ rồi, tránh lại gặp một lần thẩm vấn.
- Phủ Trung Võ Hầu-
Bắc Lâm vội vàng trở về, vừa xuống ngựa đã lao thẳng vào thư phòng.
Bắc đại tướng quân thấy nhi tử hấp tấp như thế thì nhíu mày.
"Hấp tấp lỗ mãng, sau này sao có thể thống lĩnh đại quân!" Bắc đại tướng quân răn dạy.
Bắc Lâm ngày xưa chắc đã ngoan ngoãn cúi đầu nghe giáo huấn, vậy mà hôm nay lại không quan tâm.
"Phụ thân, con muốn nói một chuyện quan trọng." Bắc Lâm không kìm nổi.
Bắc đại tướng quân hiếm khi thấy nhi tử như thế nên cũng tò mò, "Chuyện gì?"
"Muội muội không chết!" Bắc Lâm kích động nói, "Không, sai rồi. Nàng chết rồi, nhưng lại sống lại!"
Bắc đại tướng quân nhíu mày, "Con đang nói mớ gì thế. Ta biết con và Vũ Đường tình cảm tốt, không thể tiếp nhận sự thật nàng đã chết, nhưng mọi chuyện chính là như vậy. Dù con không muốn tiếp thu cũng phải đối diện với hiện thực."
"Phụ thân, con không nói mớ, con tỉnh táo. Muội muội thật sự không chết, theo cách nói của muội muội thì đó là trọng sinh."
Bắc đại tướng quân thấy hắn như thế thì lắc đầu không tin.
Trọng sinh? Chết đi sống lại? Nói năng bậy bạ.
"Tiêu Vân, mời các đại phu nổi danh trong thành Trường An tới." Bắc đại tướng quân nói với hộ vệ bên ngoài.
"Tuân lệnh."
Tiêu Vân nhận lệnh rời đi.
Bắc Lâm sửng sốt, lập tức phản ứng lại.
Phụ thân tưởng hắn bị điên!
Mặt Bắc Lâm tối sầm, "Phụ thân, con không bị bệnh. Con nói thật đấy. Trước đó không phải cha cho người âm thầm quan sát Mộc Chi Đào à? Hôm nay con thử nàng một chút, cuối cùng..."
Hắn còn chưa nói hết đã bị Bắc đại tướng quân ngắt lời, "Có phải con định nói Mộc Chi Đào là muội muội của con không?"
Bắc Lâm gật đầu, "Nàng chính là muội muội."
Bắc đại tướng quân lại chẳng hề vui mừng, ông hỏi tiếp, "Có phải chuyện này là do nàng nói với con không?"
Bắc Lâm lại gật đầu. Gật xong mới thấy không đúng, sao cứ sai sai nhỉ?
"Phụ thân, chẳng lẽ cha nghĩ nàng lừa con à?" Bắc Lâm trừng mắt, "Cha cảm thấy nhi tử của cha ngu vậy à? Người ta nói gì con cũng tin?"
"Đúng." Bắc đại tướng quân không hề lưu tình.
Bắc Lâm đờ người.
Này này, phụ thân đại nhân à, người chắc chắn mình là phụ thân của con à? Có ai nói nhi tử của mình thế không?
Hơn nữa, ra ngoài hỏi thử xem, có ai nói hắn ngốc không cơ chứ?
Hắn đường đường là một đại tướng quân mà!
"Phụ thân nghe con nói đi. Con đã hỏi nàng chuyện muội muội. Có một số việc chỉ có con và muội muội biết, những người khác đều không biết, vậy mà nàng lại có thể kể ra hết."
"Phụ thân nghĩ lại xem, vì sao nàng lại nắm rõ chuyện của con như thế, còn biết những bệnh kín của cha?"
"Đồ nàng đưa cho chúng ta lúc trước có cái nào mà chẳng giá trị liên thành, có cái nào mà chẳng phải đồ chúng ta rất cần? Nếu nàng không phải muội muội thì cần gì phải đối xử với chúng ta như thế?"
"Nữ tử con dẫn về càng là minh chứng rõ ràng nhất. Cha xem chữ nàng đi, giống hệt muội muội, tất cả còn chưa thể chứng minh thân phận của nàng sao?"
Mỗi từ mỗi câu Bắc Lâm nói đều rất chắc chắn và kiên định.
Hắn tin chắc nàng là muội muội mình.
Muội muội không chết.
Bắc đại tướng quân trầm mặc.
Bắc Lâm nói tiếp, "Cha có biết vì sao nàng xuống tay với Cố Phiên Nhiên và Đường Cảnh Ngọc không?"
Thấy ông đang nghe, Bắc Lâm nói tiếp, "Đó là vì muội muội chết do tên súc sinh Đường Cảnh Ngọc và nữ nhân kia giết. Là chúng giết Vũ Đường."
"Sau khi Vũ Đường chết, nàng tỉnh lại trên người một nữ tử khác, nàng ngàn dặm xa xôi tới Nam Đường Quốc là vì báo thù rửa hận. Hành động của nàng đã chứng minh lời nàng nói là thật không giả."
Bắc đại tướng quân nghe mà đau đầu.
Nếu nàng thật sự là nữ nhi thì ông chắc chắn rất vui.
Sợ là sợ đây là một bố cục do người bày ra. Mà bố cục này là nhằm về phía họ, nhằm vào Nam Đường Quốc.
Ông không thể không cẩn thận, không chỉ vì Bắc gia, càng là vì bá tánh trong thiên hạ.
Bắc phụ suy nghĩ rất nhiều, không đơn giản như Bắc Lâm.
"Con ra ngoài trước đi." Bắc phụ vẫy vẫy tay.
Bắc Lâm thấy mình đã nói đến vậy mà phụ thân còn không tin, cuối cùng cũng hiểu lo lắng của muội muội là đúng.
Nếu hôm nay hắn công khai dẫn nàng về, chẳng phải cuối cùng sẽ tan rã trong không vui sao.
Phong Ly Ngân sủng nịch nhìn nữ tử đang thêu thùa trong đình.
Đôi khi nàng lại ngẩng đầu, vẻ mặt suy tư, có thể thấy nàng rất chờ mong Bắc tướng quân sẽ tin tưởng.
Phong Ly Ngân nhìn thoáng qua hướng phủ Trung Võ Hầu, mày nhướng lên.
Có những lúc người càng cẩn thận sẽ càng khó mà tin loại chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Họ sẽ nghĩ chắc chắn có vấn đề gì đó, chỉ là nhất thời bản thân còn chưa thấy rõ.
Trừ khi tận mắt nhìn thấy thì họ mới tin.
Sâu trong một ngọn núi, một thân ảnh lướt đi như gió, chớp mắt đã đi ngàn dặm đường, trường bào trắng trên người không dính bụi trần, khí chất xuất trần như trích tiên giáng thế.
Người đó chợt quay đầu, nhìn về phía người lặng yên xuất hiện phía sau.
Dù chưa mở thiên nhãn, nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi thở như vô biên vô hạn, như ngân hà cuồn cuộn vô cùng vô tận.
Đại sư Vô Trần chấn động.
Thì ra thế gian thật sự có người có thể tu luyện đến mức này.
"Bần đạo Vô Trần, không biết tiền bối ở đây, nếu có quấy rầy, mong tiền bối thứ lỗi." Đại sư Vô Trần cung kính nói.
Phong Ly Ngân không để ý lên tiếng, "Làm giúp ta một chuyện."
"Mời tiền bối nói."
"Đưa vật này cho người kia." Phong Ly Ngân đưa một mặt trang sức trong suốt hình giọt nước tới trước mặt đại sư Vô Trần.
"Không biết đó là người phương nào?" Đại sư Vô Trần nhận món đồ đó.
"Đi theo ta."
Sau khi dứt lời, đại sư Vô Trần cảm thấy mình đã bay lên tầng không, dưới chân là vạn dặm núi sông.
Đại sư Vô Trần nhìn đám mây mình đang dẫm, lại nhìn thế giới bên dưới, gương mặt bình tĩnh như một đã mấy trăm năm xuất hiện biểu cảm kích động.
Đây, đây, đây chính là ngự không phi hành trong truyền thuyết!
Thì ra thật sự có thể làm được đến vậy!
Đại sư Vô Trần càng kính trọng Phong Ly Ngân hơn.
Ngự không phi hành, giây lát ngàn dặm.
Đại sư Vô Trần vừa cảm thán xong thì cả hai đã xuất hiện ở đầu đường thành Trường An. Người xung quanh dường như không thấy hai người đáp xuống.
Cảnh này lại khiến đại sư Vô Trần âm thầm kinh hãi, cảm thán tiền bối quả là thần thông quảng đại.
"Đưa đồ vật cho chủ nhân phủ đó, nói với hắn, muốn giải đáp nghi hoặc thì chỉ cần đeo nó là được. Nếu không muốn thì phá nó đi."
"Vâng."
Sau khi nhận được sự đồng ý, Phong Ly Ngân biến mất, mà đại sư Vô Trần lại không hề thấy y rời đi thế nào.
Ngài thu lại sự cảm thán và kính sợ, nhìn về phía tấm biển trên cửa phủ - "Phủ Trung Võ Hầu".
Trung Võ Hầu, phủ của Bắc đại tướng quân.
Ngài bước chân về phía cửa phủ.
Thủ vệ thấy ngài đến, "Đứng lại, xin hỏi là người phương nào?"
"Vô Trần."
Thủ vệ hơi sửng sốt, không kịp phản ứng. Một người khác thì phản ứng lại nhanh hơn, nhìn thẳng, "Là đại sư Vô Trần sao?"
"Đúng vậy."
Thủ vệ lập tức đón người vào phủ, một người khác thì vội bẩm cho quản gia. Quản gia biết tin, vội đi gặp Bắc đại tướng quân.
"Lão gia, đại sư Vô Trần tới thăm."
Bắc Lâm và Bắc đại tướng quân đều sửng sốt.
Đại sư Vô Trần là ai? Đó là một người tựa như thiên thần, dù đi đến đâu cũng là vạn người kính ngưỡng. Hoàng đế các nước gặp ngài cũng phải dùng lễ đối đãi, kính sợ ba phần, không dám đắc tội.
"Mau, mời đại sư đến tiền sảnh."
Hai phụ tử Bắc gia vội đến tiền viện.
"Phụ thân, vì sao đại sư Vô Trần lại đột ngột tới bái phỏng?" Bắc Lâm rất buồn bực.
"Không biết."
Ông cũng không biết vì sao đại sư Vô Trần lại đột ngột ghé thăm.
Bắc Lâm nghĩ tới một việc, đôi mắt sáng loé, "Phụ thân, đại sư Vô Trần tới thật đúng lúc. Không phải cha không tin Mộc Chi Đào là muội muội sao, cha có thể hỏi đại sư Vô Trần thử xem, chắc chắn ngài sẽ biết."
"Lời đại sư Vô Trần chắc ngài sẽ tin chứ?"
Nếu là đại sư Vô Trần nói ra thì chắc chắn Bắc đại tướng quân sẽ tin, vì bản lĩnh và tính cách của ngài đáng để tin tưởng.
"Chuyện này con đừng nhúng tay vào, ta sẽ tự hỏi."
Hai người vội đuổi đến tiền sảnh thì thấy một thân ảnh cao cao đang đứng lặng bên trong.
"Đại sư."
Hai người làm một Phật lễ.
Đại sư Vô Trần xoay người, nhìn người tới, xem tướng mạo thì hiểu rõ trong lòng.
"Hôm nay trên đường qua đây, cảm nhận được ở đây có người hữu duyên nên cố ý tới giải thích nghi hoặc." Đại sư Vô Trần nhàn nhạt nói.
Bắc Lâm và Bắc đại tướng quân đều chấn động.
Bắc Lâm vội nói, "Đại sư, chúng ta có một chuyện muốn nhờ đại sư giải thích giúp."
"Lâm Nhi!" Bắc đại tướng quân quát lớn rồi quay đầu nhìn đại sư Vô Trần, "Đại sư chớ trách tiểu nhi không hiểu quy củ."
Đại sư Vô Trần cũng không để ý, "Không sao. Tướng quân có muốn giải đáp nghi hoặc trong lòng không?"
"Nếu được đại sư chỉ điểm một hai, đó là vinh hạnh của ta." Bắc đại tướng quân thành khẩn nói.
Đại sư Vô Trần lật tay, trong tay nhiều thêm một đồ vật, "Mang vật đó trong người, tướng quân sẽ được giải đáp nghi hoặc."
Bắc đại tướng quân tiếp nhận, tinh tế quan sát, nó trong suốt, không phải ngọc, xúc cảm lạnh lẽo, không còn gì đặc biệt.
Ông không hiểu thứ này sẽ giải đáp nghi hoặc cho mình bằng cách nào.
"Đại sư, vật này sao có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng ta?"
"Tướng quân chỉ cần đeo thử sẽ biết."
Bắc Lâm còn muốn hỏi, ngay sau đó, đại sư Vô Trần đã biến mất trước mặt hai người.
Một màn này khiến người trong đại sảnh đều trợn tròn mắt.
Bắc tướng quân nắm đồ vật như giọt nước trong tay, nếu không có nó, sợ là ông sẽ nghĩ mình vừa nằm mơ.
"Việc này phải giữ kín, nếu ai truyền ra, tuyệt đối không tha." Bắc tướng quân trầm giọng.
"Tuân lệnh." Toàn bộ nô bộc trong sảnh đáp.
Bắc đại tướng quân quay đầu nhìn quản gia, "Lão Tần, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết tin đại sư Vô Trần đến phủ. Cho người giám sát chặt chẽ."
"Vâng, lão gia."
Bắc Lâm nhìn chằm chằm đồ trong tay phụ thân, "Phụ thân, để con xem thử. Có lẽ con sẽ nhìn ra được gì đó."
Bắc tướng quân thấy hắn như thế thì đưa đồ cho hắn.
Bắc Lâm nhận được, cẩn thận quan sát, "Đây không phải ngọc, trong suốt, hơi lạnh, không nhìn ra là gì. Món đồ này sao có thể giải thích nghi hoặc cho chúng ta?"
Khi Bắc Lâm đánh giá, làn sương trắng vô hình quẩn quanh viên ngọc hình giọt nước đó cảm nhận được huyết mạch của Bắc gia, chui vào trong tay hắn.
Trong lúc hai phụ tử Bắc gia đang nghiên cứu, đại sư Vô Trần đột ngột biến mất rồi xuất hiện ở ngoại ô thành Trường An đang có phần kinh hãi.
Ngài không hề có năng lực này, không cần nói cũng biết đây là bút tích của vị tiền bối thần bí kia.
"Tiền bối." Đại sư Vô Trần nhìn người đột ngột xuất hiện trước mắt mình.
Phong Ly Ngân lấy ra một thứ, "Công pháp này thích hợp cho ngươi tu luyện ở thế giới này. Có thành tựu, vượt ra khỏi thế giới này hay không, đều do tạo hoá của ngươi."
Đại sư Vô Trần kích động không thôi.
Mấy trăm năm nay, đã sớm không còn gì có thể khiến ngài kích động. Vậy mà chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, có quá nhiều việc khiến ngài kinh ngạc, quá nhiều kinh hỉ.
"Cảm tạ tiền bối." Đại sư Vô Trần cung kính hành lễ với y.
Khi ngẩng đầu lên, người nọ đã sớm biến mất.
Đại sư Vô Trần tuy có phần tiếc nuối vì chưa biết danh hào của tiền bối, nhưng hôm nay lại vô tình nhận được bộ công pháp này đã là may mắn trong đời rồi.
Đêm khuya hôm đó, hai phụ tử Bắc gia ngủ sớm, hai người dường như đã tiến vào một mộng cảnh quỷ dị.
Họ thấy được Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên đã làm nhục nàng thế nào, cảm nhận được sự bất đắc dĩ, tức giận và oán hận của nàng.
Họ nhìn nàng đi bên cạnh Cố Phiên Nhiên như một u hồn, nhìn Cố Phiên Nhiên cùng một đám nam nhân triền miên lâm ly.
Họ nhìn thấy Bắc gia bị Hoàng đế mà họ nguyện trung thành tính kế, cuối cùng mãn môn sao trảm.
......
Từng đợt hận ý như thuỷ triều càn quét, bao phủ lấy trái tim trung quân của họ.
Đêm rất dài, hai phụ tử Bắc gia lại như bị bóng đè, khuôn mặt đau khổ vặn vẹo, gân xanh cũng nổi lên, hận ý ngập trời và không cam lòng đã không còn chỉ giới hạn đến từ Bắc Vũ Đường.
Khi nhìn thấy từng cảnh đó, khi thấy kết cục của Bắc gia họ, ai mà không hận, ai có thể bình tĩnh chống đỡ?
Tảng sáng cùng ngày, Bắc Lâm và Bắc tướng quân ngồi bật dậy.
Đôi mắt Bắc Lâm đỏ tươi đầy hận thù còn chưa rút đi.
Nhớ tới cái chết của muội muội, tim hắn lại co rút, đau đớn hơn cả lúc nhìn mình bị người ta hành hạ đến chết.
Đường Cảnh Ngọc!!!
Cố Phiên Nhiên!!!
Bắc Lâm xuống giường, trực tiếp hô về phía bên ngoài, "Bảo Bạch Sơn Nhạc lập tức tới gặp ta!"
Bắc Lâm ra sân, cũng không đánh quyền mà đi thẳng tới tìm Bắc phụ.
"Phụ thân." Bắc Lâm trầm giọng nói, "Nàng chính là muội muội."
Tiếng "muội muội" còn rung lên.
Những việc nàng làm, đối tượng nàng nhằm vào, hoàn toàn khớp với mộng cảnh.
Vì sao nàng lại nắm rõ tình hình Ngô Quốc và Tấn Quốc như thế? Vì sao nàng lại chuẩn bị những dược vật đó cho hắn? Thậm chí, trước lúc xuất quân, vì sao nàng lại nói với hắn những việc đó? Bởi vì nàng đã sớm biết được nên để họ chuẩn bị sẵn, không đến mức tổn thất thảm trọng.
Bắc Lâm nhớ đến lời nàng nói hôm thẳng thắn với mình, chín trâu mất một sợi lông.
Nàng đã từng chịu đựng quá quá nhiều.
Nàng vốn nên là cô nương mềm mại được nâng niu yêu thương, lại bị đám khốn nạn kia ép thành như bây giờ.
Bắc Lâm sao có thể không hận? Sao có thể không bực?
"Con cũng mơ thấy?" Bắc phụ than nhẹ, giọng nói đã sớm không còn bình tĩnh và trầm ổn như hôm qua.
"Gọi nàng về đi." Ông lại nói tiếp, "Đi đón muội muội con về nhà đi."
"Vâng." Bắc Lâm gật đầu.
"Phụ thân, Bắc gia diệt môn, muội muội tử vong, tuyệt đối không thể buông tha cho hắn. Cho dù có là hắn đi chăng nữa." Bắc Lâm hung ác nhìn về phía Tử Cấm Thành.
"Việc này chờ muội muội con về rồi bàn."
Với sự thông tuệ của nàng, chắc chắn nàng đã nhận rõ kẻ chủ mưu thao túng tất cả là ai.
Nếu đã trả thù đám người Đường Cảnh Ngọc, vậy sao có thể buông tha kẻ đó.
Chắc chắn nàng đã có kế hoạch rồi.
Nếu họ mạo muội hành động, chưa biết chừng sẽ phá huỷ kế hoạch của nàng.