Đường Cẩn Niên chậm rãi, rất có kiên nhẫn dỗ dành Thịnh Tình, môi anh ta hôn lên gò má ả, như lông vũ nhẹ nhàng rơi trên gương mặt cô ta.
Ở trong lòng Đường Cẩn Niên, cô ta chính là thiên sứ thuần khiết hoàn mỹ, nước mắt của cô ta còn đáng giá hơn ngọc trai, làm sao anh ta cam lòng để ả rơi lệ?
Thịnh Tình thấy phen biểu diễn của mình đã hoàn toàn câu lên ý muốn bảo vệ trong lòng Đường Cẩn Niên, mới thút thít mở miệng.
"Em đi tìm Linh Tê vay tiền, cô ấy hoàn toàn không chịu cho em mượn, cô ấy nói em cướp anh nên muốn lấy đi toàn bộ nhà họ Đường, cô ấy còn nói...! cô ấy nghi ngờ đứa bé là con của anh...!mà tất cả những gì cô ấy làm, cũng chỉ là đang trả thù lúc trước em cướp anh."
Thịnh Tình không tiếng động chảy nước mắt, cô ta như vậy khiến lòng Đường Cẩn Niên không khỏi tràn đầy đau xót.
Chuyện này sao có thể trách Thịnh Tình được?
Rõ ràng là lần đầu tiên khi nhìn thấy Thịnh Tình, anh ta đã không kìm lòng nổi!
Trái tim không nhịn được đập cùng nhịp đập với cô ta, đôi mắt không tự chủ được dõi theo bóng hình cô ta, anh ta cố gắng khống chế tình cảm của mình, nhưng lại phát hiện khi chân ái đến, cơ bản là anh ta không làm gì được!
Anh ta không khống chế được mình, anh ta muốn ả, muốn hôn ả, muốn yêu ả, muốn ả ở dưới người anh ta nỉ non xin tha thứ!
Anh ta muốn mãi mãi ở bên ả, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ra đường, cùng nhau xem phim, cùng tắm, cùng ngủ...!
Cả đời này mãi mãi ở cùng nhau!
Rốt cuộc anh ta được như ý nguyện, giữa bọn họ hạnh phúc như vậy, vui vẻ như vậy, cuối cùng anh ta cũng biết, hóa ra là đàn ông là một chuyện hạnh phúc nhường nào, hạnh phúc cực hạn như vậy khiến anh ta hận không thể trở thành quỷ-phong-lưu chết dưới hoa mẫu đơn!
"Tình Nhi, không cần phải sợ, anh sẽ không rời bỏ em, vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ em!"
Đôi mắt Thịnh Tình hiện lên đầy ngạc nhiên: "Vậy nếu như cha mẹ biết Linh Tê mang con của anh, muốn ép buộc anh và em ly hôn thì làm sao bây giờ? Cha mẹ muốn cháu như vậy, bọn họ nhất định rất vui mừng khi có một đứa cháu của mình..."
Khi Thịnh Tình nói lời này, trong lòng lại càng hận không chịu được!
Nếu không phải do hai lão bất tử kia, làm sao cô ta lại nghĩ đến chuyện mượn bụng sinh con này được?
"Bọn họ muốn cháu vậy thì cho bọn họ là được rồi, Thịnh Tình, nói như vậy là sẽ không có người ép buộc chúng ta sinh con nữa, không phải rất tốt sao?"
Sau khi Thịnh Tình nhắc nhở như thế, Đường Cẩn Niên đột nhiên đặc biệt hài lòng, đôi khi anh ta cũng rất xoắn xuýt không nên đối với cha mẹ mình như vậy, nhưng từ khi Thịnh Tình biết được Linh Tê mang con của anh ta, anh ta có một loại dễ dàng chưa từng có, thật giống như tảng đá lớn đè nặng trên vai anh ta từ trước đến nay kia cuối cùng cũng đi rồi!
"Thế nhưng như vậy anh sẽ mất đi Đường thị vĩnh viễn!" Thịnh Tình thâm tình nhìn Đường Cẩn Niên: "Em cảm giác mình là một tội nhân, khiến anh từ thiên chi kiêu tử biến thành dân chúng bình thường..."
Đường Cẩn Niên ôm eo Thịnh Tình, ép xuống, ghé vào tai cô ta thấp giọng: "Em, chính là cả thế giới của anh, Tình Nhi, anh là người giàu có nhất trên thế giới này!"
Kế tiếp chính là một hồi sắc xuân.
...!
...!
Sau khi Diệp Chi Hành đưa Linh Tê đi bệnh viện làm một kiểm tra kỹ càng.
Kiểm tra ra đứa trẻ trong bụng Linh Tê không có vấn đề, Diệp Chi Hành và Linh Tê đều thở phào một hơi.
Đường Cẩn Niên kéo Linh Tê đi trong vườn hoa bệnh viện, nhìn Linh Tê còn chưa tỉnh hồn ngồi trên ghế dài của bệnh viện, Diệp Chi Hành không khỏi trầm giọng phê bình: "Sao cô lại muốn đi gặp ả điên Thịnh Tình kia vậy?"
Linh Tê nhỏ giọng phản bác, "Là cô ta hẹn tôi!"
"Vậy cô không biết từ chối sao? Nếu như hôm nay không có tôi chạy tới, cô biết cô sẽ thế nào không? Nếu cô sảy thai hoặc là sinh non thì không lấy được chúc phúc chi tâm đâu!"
Diệp Chi Hành rất có một loại cảm giác rèn sắt không thành thép, anh ta nỗ lực hiến kế lâu như vậy, Linh Tê cũng phải nghe lời chứ.
"Nếu như nhiệm vụ đơn giản như vậy mà cô cũng không lấy được chúc phúc chi tâm, cô nên sớm chết tâm muốn sống lại báo thù, yên tâm đầu thai đi!"
Hai mắt Linh Tê đỏ lên, cô biết rất rõ Diệp Chi Hành nói không sai, là cô chỉ lo sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ mà không nghĩ đến tình huống của cơ thể.
"Tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không vậy nữa."
Hai chữ "xin lỗi" dạo qua một vòng trong miệng Linh Tê, cuối cùng cũng vẫn không nói ra lời nào!
Diệp Chi Hành hít thở thật sâu một hơi, anh cảm thấy những ngày luôn luôn không lo lắng đủ đã quay trở lại, anh ta quả thật là số mệnh vất vả mà!
"Được rồi, đi thôi, tôi đưa cô về nhà."
Diệp Chi Hành đưa Linh Tê về tới biệt thự nhà họ Cố, cha Cố nghe mẹ Cố nói Thịnh Tình hẹn Linh Tê đi ra ngoài vẫn luôn đứng ngồi không yên, giống như sắp xảy ra chuyện gì.
Bây giờ thấy Linh Tê lông tóc không hao tổn trở về, cha Cố ba bước cũng thành hai bước, đi tới trước người Linh Tê, ôm chặt lấy cô.
"Con đứa nhỏ này...!biết rõ cô ta là người như vậy sao còn ra ngoài?"
Linh Tê đỏ mắt nhìn cha Cố: "Cha, con sai rồi!"
"Haizz..." Cha Cố thở dài, con gái là khoản nợ mà! "Cô ta tìm con có chuyện gì?"
Linh Tê chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi xách ra, phát ra tất cả ghi âm gặp mặt Thịnh Tình hôm nay!
Âm thanh Thịnh Tình ngoan ngoãn mềm yếu chậm rãi quanh quẩn bên trong phòng khách, tay cha Cố vịn tay sofa, cực lực khắc chế phẫn nộ sâu trong nội tâm mình.
Mà mẹ Cố thì lại sợ ngây người, bà hoảng sợ mở to hai mắt, đôi mắt không ngừng rơi lệ, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Bà vẫn luôn thương yêu Thịnh Tình như con gái ruột, sau này mới phát hiện, Thịnh Tình là một con sói mắt trắng!
Giờ đây con gái của mình trở nên bi thảm như thế, đúng là Thịnh Tình tạo thành!
"Không được, tôi muốn đi tìm cô ta, tôi muốn đi hỏi cô ta, vì sao phải đối với tôi như vậy? Vì sao phải đối với Linh Tê như thế...!Tôi tốt với cô ta như vậy, tôi tốt với cô ta như thế, vì sao?"
Mẹ Cố vừa nghĩ tới trước kia Thịnh Tình hay vô tình cố ý nói xấu Linh Tê trước mặt bà, bà làm mẹ hoàn toàn không nghĩ đến việc đi chứng thực, mà là trực tiếp thừa nhận.
Đây có bao nhiêu bất công đối với con gái mình chứ!
Thảo nào Linh Tê không muốn thân thiết với bà.
Chẳng trách trong lòng Linh Tê có oán khí.
Đây đều là phải nên cả!
"Đứng lại, bà tìm cô ta làm gì? Cô ta sẽ thẳng thắn sao? Quên đi, nếu đã biết Thịnh Tình là hạng người gì, sau này chúng ta tránh cô ta chút!"
Cha Cố kéo mẹ Cố, với tính tình và chỉ số thông minh của mẹ Cố, cho dù trước mắt đi tìm Thịnh Tình giằng co cũng sẽ bị Thịnh Tình lừa dối trở về.
"Linh Tê là con gái của chúng ta mà, sao cô ta có thể thương tổn con gái chúng ta như thế..."
Mẹ Cố khóc không thể tự kiềm chế, Linh Tê có chút không đành lòng, lại càng nhiều hơn chính là một loại sảng khoái.
Nghĩ đến Linh Tê chân chính, trước khi chết nhất định có quá nhiều không cam lòng, không cam lòng con của mình gọi người khác là mẹ, không cam lòng mẹ của mình thương yêu cô gái khác hơn mình.
.