Không như Lý Giác Huyền có gia thế hiển hách trâu bò, phụ thân làm quan to, trời sinh ngậm thìa vàng.
Xuất thân của Ôn Tử Huyền lại hèn kém hơn rất nhiều.
Bốn trăm bảy mươi tám năm trước, ở miền đất khô của Tây Vệ quốc, có một cái thôn nhỏ được gọi là Ma Câu.
Thôn Ma Câu vốn dĩ đã rất nghèo, đặc biệt là năm nay càng nghèo hơn.
Mùa hạn hán kéo dài khiến các hộ gia đình không thể đi kiếm miếng cơm ăn.
Và Ôn Tử Huyền đã được sinh ra trong hoàn cảnh tồi tàn đấy.
Năm chàng ta tám tuổi, phụ thân bị tai nạn lao động mà qua đời.
Không lâu sau đó, Ôn mẫu cũng lâm bệnh nặng mà nhắm mắt buông tay theo phu quân.
Tang cha chưa xong, tang mẹ liền tới, trong vòng ba tháng Ôn Tử Huyền đã trở thành đứa trẻ mồ côi.
Người dân trong thôn Ma Câu tuy nghèo nhưng rất có tình thương, nhiều người đã động lòng trắc ẩn, đem gạo bánh cho thằng bé họ Ôn.
Nhưng họ nào biết rằng, thằng bé họ Ôn thoạt nhìn khờ khạo gầy gộc tội nghiệp này chính là kẻ đã âm thầm đụng tay đụng chân hòng mục đích hại chết phụ thân của mình...
"Ồ, chính tay ngươi đã giết chết phụ thân ngươi năm đó ư?"
"Đúng vậy." Lý Giác Huyền thẳng thắn thừa nhận.
Quyến luyến cầm một lọn tóc dài của Thánh Âm, nâng nó lên mũi và lặng lẽ cảm thụ độ mượt mà thơm tho của nó.
Giọng điệu của chàng rất bình thản, đối với chàng mà nói, chuyện quá khứ đã trôi qua gần trăm năm rồi.
Sự việc chàng ta đã hại chết Ôn phụ chỉ là một khúc nhạc đệm giữa cuộc sống dài năm trăm năm này mà thôi.
"Tại sao?" Thánh Âm bật ra câu hỏi: "Ông ta đã tổn thương ngươi phải không?"
Nghe nàng hỏi một câu hỏi đầy tính quan tâm thế này, Lý Giác Huyền rất vui.
Chàng gắp một miếng thịt, đút thịt vô miệng xinh của nàng: "Ông ấy đã tổn thương ta."
"Ừm, ông ta đáng chết thật." Bản chất của Lý Giác Huyền vốn dĩ là một con quỷ.
"Nàng không trách ta sao?"
"Trách gì?"
"Ta đã giết người vào năm tám tuổi.
Người đó lại là phụ thân ta? Nàng không cảm thấy ta ác độc sao?"
Con cá nhíu mày nhìn chàng, hừ lạnh: "Ngươi rất ác độc, rất đáng ghét.
Cả phụ thân của ngươi nữa, bạo hành trẻ em thì đáng bị trừng phạt.
Cả hai phụ tử các người đều đáng chết như nhau."
"Âm Âm..." Lý Giác Huyền nghiêm mặt nói: "Ta không bạo hành nàng, nàng cũng không phải là trẻ con."
Thế nên ta vẫn đáng sống với nàng mà.
"..." Ừ, ngươi vui, ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Thánh Âm thực không muốn tiếp tục chủ đề Lý Giác Huyền hỏi nàng chàng có ác hay không nữa, nàng đổi giọng: "Kể tiếp đi."
Thứ khiến nàng tò mò nhất là vì sao chàng ta vẫn còn sống đến giờ nè? Hay chàng ta không uống canh Mạnh Bà khi xuống địa ngục?
...
Sau khi phụ mẫu qua đời, Ôn Tử Huyền chuyển đến sống ở nhà (*)bá phụ.
Cuối cùng nhà bá phụ không nuôi nổi chàng nữa, đành đem gửi thằng nhóc con này lên núi Miêu Vương.
Núi Miêu Vương căn bản chỉ là nơi cư ngụ của những đạo sĩ hay mặc áo trắng.
Về sau khi nhập đạo rồi, Ôn Tử Huyền mới biết, hoá ra đạo môn của bọn họ cũng có tên, người đời gọi nơi này là Thanh Chân giáo.
(*) Bá phụ: Bác - anh trai của ba.
Ôn Tử Huyền cực kì có thiên phú trong lĩnh vực hàng yêu trừ ma.
Môn chủ rất ưng ý chàng, không hề chần chừ gì mà nhận luôn tên này làm đồ đệ.
Cùng sư phụ ra Nam vào Bắc, trải nghiệm nhiều chuyện thú vị khắp bốn phương, bản lĩnh của chàng ta cũng tăng dần theo năm tháng.
Khi đã đủ tuổi rồi, Ôn Tử Huyền bèn tách khỏi đạo môn, tự xách tay nải xuống núi đi phiêu du giang hồ.
Danh tiếng của chàng ngày càng vang dội, đến cả hoàng đế của thời đó còn bị chàng lừa tiền dẫn dụ chế thuốc trường sinh bất tử.
Thánh Âm hơi câm nín.
Lý Giác Huyền kể đến đây, nàng có chút không ngờ, được một người như chàng ta thế mà lại đi giở trò lừa tiền hoàng đế chứ.
Hiểu được ánh mắt nàng đang nhìn mình, Lý Giác Huyền đưa tay gãi mũi, gương mặt lạnh lùng biểu lộ chút lúng túng: "Gì chứ? Nàng không hiểu lúc đó ta nghèo thế nào đâu?"
"Không phải làm nghề thầy bói kiếm nhiều tiền lắm sao?"
"Ta làm đạo sĩ, vì dân diệt trừ yêu ma quỷ quái, không phải thầy bói hạng xoàng."
"Ừ, vậy ngươi là thầy bói hạng sang?" Cái câu Vì dân phục vụ phun ra từ miệng chàng ta nghe mâu thuẫn lắm đấy.
Thánh Âm nhẹ giọng châm biếm.
Lý Giác Huyền có chút tức giận đưa tay véo một bên ngực nàng cảnh cáo, cú nhéo đột ngột đó đã hại con cá nọ phải giật mình lên vì đau...
"Nghe ta kể tiếp nhé." Dưới cái trợn mắt bất bình của Thánh Âm, chàng ta nhẹ giọng kể tiếp.
Thậm chí để an ủi nỗi đau mà chàng đã gây ra với cục bánh bao trắng kia, chàng đành phải dùng tay xoa xoa dỗ dành nó.
Cá Âm hất tay chàng ta, cáu kỉnh mở miệng: "Kể đi, đừng sờ ngực ta nữa."
"Nàng tức sao?" Lý Giác Huyền nhanh nhẹn tháo vạt áo, cầm tay Thánh Âm và đưa lên lồng ngực săn chắc của mình: "Thế nàng véo cái nhé?"
Nói ra câu vô sỉ đê tiện này, sao chàng ta có thể ném ra ánh mắt mong chờ như thế kia được vậy?
Logic của người này có vấn đề à?
"Ngươi kể đi." Thánh Âm rất lạnh nhạt từ chối việc sàm sỡ chàng ta, mặc dù khi tầm mắt nàng đụng phải những múi sầu riêng ngọt nước kia, tiết tháo của nàng đã bị quăng đi mất rồi.
Nhưng nàng sao có thể để cho Lý Giác Huyền tự mãn khi được nàng sờ đây?
Không, nàng sẽ không sờ chàng.
Chàng có dụ bao lần vẫn vô dụng vậy thôi.
Lý Giác Huyền cũng không bày tỏ buồn bã gì cả khi không được nàng sàm sỡ.
Cơ mà nếu nàng sàm sỡ chàng thật, chàng sẽ vui lắm đấy.
Cẩn trọng đỡ người cho Thánh Âm nằm xuống nệm, Lý Giác Huyền cũng ngồi xuống nằm cùng nàng.
Chàng nhẹ tay kéo nàng ôm vào ngực rồi bắt đầu kể tiếp câu chuyện của mình.
Ừm, Thánh Âm hơi mất tập trung khi thân thể trần trụi của nàng đang trực tiếp tiếp xúc da thịt với múi bụng của Lý Giác Huyền...
Đầu óc cá có hơi quay cuồng với những miếng sầu riêng bốc mùi mờ lèm mờ lèm này.