Không tin được những lời nói qua điện thoại, Vưu Ngọc hùng hổ tìm đến căn biệt thự của Đường Quả để xem xét. Vừa bước vào, ngay lập tức cô đã trông thấy Đường Quả lười nhác, nằm dài trên ghế sô pha, một bên chơi điện thoại, một bên ăn kem.
Lại còn ăn kem lạnh???
Vưu Ngọc vội vàng xông tới, cướp ly Đường Quả lạnh kỳ lăng lấy đi.
"Ăn nhiều như thế, em không sợ béo sao?"
Đường Quả cũng không tức giận, hơi ngẩng đầu: "Chị Vưu Ngọc à, ngồi xuống đi."
Vưu Ngọc tức tối đem đống kem ném vào thẳng vào thùng rác, sau đó mới ngồi xuống. Tiếp xúc với Đường Quả được một thời gian, cô cũng ít nhiều được hiểu về tính cách của cô gái này. Đây là một người không sợ trời, không sợ đất, dường như sẽ chẳng có thứ gì có thứ gì có thể ảnh hưởng đến.
Tổng thể mà nhận xét, cô ấy là người không tim, không phổi. Ước mơ nổi tiếng vươn tầm thế giới cũng chỉ là một thú vui, làm để tiêu khiển khi nhàm chán.
"Tiểu Quả."
"Mặc dù Lãnh tiên sinh nhìn em với con mắt khác, thậm chí còn để em lại biệt thự riêng của hắn nửa tháng. Nhưng bây giờ, em đã rời khỏi nơi đó, cũng chẳng còn cơ hội để quay trở lại."
"Con người này, đặc biệt vô cùng nguy hiểm, em không nên dây dưa vào hắn. Mà hắn cũng là kẻ em không thể dây vào."
"Trước mặt hắn, em không được giở trò, tất cả nữ nhân ngu ngốc muốn dây dưa với hắn đều không có kết cục tốt đẹp. Mặc dù bề ngoài hắn ưa nhìn, trông cũng không có vẻ gì khác những người đàn ông khác. Nhưng trong từ điển của con người tàn ác này không có chữ thương hoa tiết ngọc. Những kẻ ngu ngốc, tự đưa mình dâng lên cho Lãnh Duệ đều nhận một kết cục bị đánh đến chết hoặc bị giết một cách man rợ."
Trong đáy mắt Vưu Ngọc hiện lên cảm giác kinh sợ, một nỗi sợ không nói lên lời. Lại gần Lãnh Duệ khiến cô luôn thấy một áp lực vô hình. Những chuyện cô vừa nói, có thể chỉ là những lời nói truyền tai, nhưng tất cả đều là sự thật.
Đường Quả mang theo nụ cười, đôi mắt hơi nhắm lại, phảng phất không có quan tâm những lời Vưu Ngọc nói. Chỉ là khoé miệng hắn hơi vểnh lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Nhưng nụ cười ấy chỉ được đặt bên ngoài khoé môi, cười nhưng lại không có vẻ gì thân thiện.
Hệ thống nhìn thấy nụ cười này, sâu bên trong nó cảm thấy lạnh người.
【 Kí chủ, cô bình tĩnh một chút. Xin cô hãy đập tan những âm mưu xấu xa kia. Tốt nhất không nên làm tổn thương nhân vật chính, không nên chia rẻ tình cảm của nam chủ, nữ chủ. 】
【 Kí chủ, tôi biết, ở những thế giới trước, khi cô tiếp nhận vào thân xác nữ phụ đều mang đến những kết quả vô cùng kinh khủng. Không chỉ là hư hỏng thể xác, mà còn tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Chỉ cần thêm một lần sai sót nữa, cô sẽ tan biến. 】
"Ai nói với ngươi rằng ta muốn tổn thương nam nữ chính? Lại còn phá hư tình cảm của bọn hắn?"
Hệ thống yếu ớt nói:【 Nếu không phải, vậy vì sao cô lại lộ ra nụ cười khủng bố như vậy!】
"Khủng bố sao?"
Đường Quả vô tội trừng mắt nhìn: "Không phải đây vô cùng nụ cười xinh đẹp, ngọt ngào sao?"
"Mọi người đều nói tôi là một cái tiểu thiên sứ. Tôi hiện thân cho trái tim thuần khiết, trong sáng. Chỉ cần nhìn thấy tôi, mọi người có thể thanh tẩy mọi tội lỗi của bản thân."
Hệ thống: 【... 】Đấy là do mắt của bọn họ bị mù.
"Vưu tỷ, em có thể chấp nhận thiệp mời của những hội nghị cao cấp nhất. Với một điều kiện là, chúng nhất định có sự tham gia của Lãnh Duệ."
"Nếu chị cảm thấy mình không làm được. Hmm... vậy thì sắp xếp giúp em một chút. Em muốn đi du lịch dài ngày."
Vưu Ngọc nheo nheo đôi mắt, vừa quay sang đã thấy Đường Quả rút điện thoại di động lên, mở ra vài app du lịch, tựa như đang muốn lựa chọn vài địa điểm du lịch.
Lúc này cô chỉ có thể đáp ứng.
Mấy ngày gần đây, Lãnh Tử Việt gần như không quay trở lại biệt thự. Hắn sợ hãi cảm giác thấy ba ôm ấp bạn gái cũ. Khi đó, họ có thể làm một vài chuyện không tiện nói, nhưng chỉ cần chứng kiến điều ấy, nam chính vừa xấu hổ lại vô cùng bế tắc, khó chịu.
Nhưng, gần đây tâm trạng của Lục Kỳ cũng không tốt lắm.
Khi Đường Quả càng nổi tiếng, nhân khí của Lục Kỳ càng trượt dốc. Thậm chí có nhiều người thấy Lục Kỳ quá hoàn mỹ, từ đó mọi người cho rằng cô ấy đang làm bộ làm tịch. Hoài nghi bên trong và bên ngoài không đồng nhất.
Điều làm Lục Kỳ chú ý nhất đó chính là: Những fan hâm mộ của cô luôn đem cô ra để so sánh cùng Đường Quả. Hỏi cô là ca sĩ, nhưng tại sao lại không đi hát? Tại sao luôn tham gia những chương trình truyền hình thực tế.
Nhìn Đường Quả mà xem, cô ấy bước vào ngành nhờ giọng hát, và càng trở nên nổi tiếng cũng nhờ giọng hát. Còn cô thì sao, cô không đi hát mà lại đi lên bằng gương mặt.
Nghe được những lời này xong, Lục Kỳ tức giận đến suýt chút ngất đi.