Mạc Ly Dạ ôn hòa cười, ngũ quan đẹp như bức họa, hoa mai tuy thanh nhã nhưng cũng không thể so với hắn: "Cảnh đẹp như vậy mà không có người cùng chia sẻ thì thật tiếc."
"Quả thật là thế." Dư Duyệt đưa ống nhòm cho Mạc Ly Dạ, ánh mắt thanh thiển, ý cười nhẹ nhàng, "Lục biểu ca, đừng phụ lòng cảnh đẹp hiếm có này."
"Tất nhiên là vậy." Đôi tay trắng nõn như ngọc của Mạc Ly Dạ cầm lấy ống nhòm, không chút do dự, cũng không nghi ngờ gì, phảng phất như đúng là Dư Duyệt phát hiện mỹ cảnh, muốn chia sẻ cho hắn mà thôi.
Trong lòng Dư Duyệt có mấy phần nghi ngờ, nàng để Yến Ngữ đi thỉnh Mạc Ly Dạ tới đây, vốn tưởng rằng chí ít hắn sẽ dò hỏi gì đó, lại không ngờ..
Vài cánh hoa mai nổi lềnh bềnh trong ly trà Ngọc Lan, khói trắng lượn lờ, hương trà tỏa khắp bốn phương. Tuy Dư Duyệt tuy có phần không hiểu, trên mặt vẫn nở nụ cười yếu ớt, đi tới trước bàn trà tử đàn, tự tay rót hai ly trà, yên lặng, ưu nhã thưởng thức, nhìn biển hoa trải dài, ánh mắt ung dung. Tựa như nàng thật sự chỉ đang thưởng cảnh, chứ không phải là để vị hôn phu của người ta nhìn vị hôn thê của mình tình chàng ý thiếp với nam nhân khác.
Một lúc sau, Mạc Ly Dạ hờ hững buông ống nhòm xuống, vẫn giữ vẻ thanh nhã như trước, ý cười ôn hòa không thay đổi, thậm chí một tia gợn sóng trong đáy mắt cũng không có, bình tĩnh tới nỗi khiến đáy lòng Dư Duyệt hơi lạnh lẽo.
Sớm biết rằng vị Lục biểu ca này gầy yếu nhưng không hề vô hại, cho dù địa vị hoàng hậu vững chắc là do hoàng đế tìm cách cân bằng triều chính. Nhưng trong nhiều năm qua trong trốn hậu cung không ít người cười nhạo sau lưng bà, nhưng trước mặt lại không dám vô lễ, nếu nói không bút tích của Lục hoàng tử, Dư Duyệt tuyệt đối không tin.
Thù giết cha, mối hận đoạt thê, có thể thấy bị chiếm đoạt thê tử là điều mà một người nam nhân không thể chịu đựng, Dư Duyệt có thể đoán được rằng hắn sẽ không giận tím mặt, nhưng không ngờ rằng hắn lại có thể bình tĩnh như vậy. Là do hắn không quan tâm, hay là do tâm cơ sâu tới mức không có cách nào dò xét?
Cho dù là loại nào, đều chứng minh rằng lòng dạ hắn rất đáng sợ!
"Lục biểu ca, cảnh sắc như thế nào?"
"Thực không tồi."
"Thật sao?" Đáng tiếc biểu hiện cùng lời nói của ngươi lại không có một chút ăn khớp.
"Cảnh sắc tuy rất đẹp, nhưng lại không thể không biết ơn lòng tốt của Trường Ninh."
Dư Duyệt nhướng mày, đây là ý gì? Đồng ý hợp tác với nàng?
Hoàn toàn ngoài dự đoán a!
Quá thuận lợi tới mức khiến người ta bất an!
Mạc Ly Dạ cười khẽ, cầm ly trà lên, nhấp một ngụm nhỏ: "Cảnh sắc lúc nào cũng có thể xem, nhưng trà của Trường Ninh không phải lúc nào cũng có thê uống."
Dư Duyệt cười nhạt một tiếng: "Đa tạ Lục biểu ca không chê."
Hai người nhìn nhau cười, chuyển mắt nhìn về phía biển hoa, Dư Duyệt có chút cảm thán:
"Mặc dù biển hoa rất đẹp, nhưng khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong đó có rất nhiều cây mai đã già nua rồi, chặt đi, sẽ làm phá hỏng cảnh sắc nơi này."
"Loại bỏ những gì ngươi không muốn, giữ lại thứ ngươi muốn, vốn là khó có thể vẹn toàn đôi bên, vả lại nếu thật sự không muốn sao không một bên chặt một bên trồng, cần gì phải nóng vội như vậy?" Mạc Ly Dạ vuốt họa tiết Ngọc Lan bên ly trà, đôi mắt ôn hòa lướt qua biển hoa mai, giọng nói thanh đạm ôn hòa vô cùng êm tai.
Dư Duyệt cong môi cười nói: "Lục biểu ca cao kiến, xưa nay nghe nói người yêu mai, nhưng không biết Lục biểu ca có hứng thú với việc cùng ta trồng trồng cây mai mới cho Ám Hương viên không?"
"Đương nhiên."
* * *
Sau khi thưởng mai, hoàng đế đã tứ hôn đích trưởng nữ Đế sư, đích trưởng nữ Ngạc quốc công cho Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử làm phi. Đế sư là quan văn có địa vị không thấp, Ngạc quốc công lại là quân võ thế gia. Còn vị hôn thê của Tam hoàng tử, Trường Ninh lại là quận chúa được hoàng gia sủng ái, thế lực phía sau cũng rắc rối phức tạp, như vậy tạo thành một hình tam giác, cùng tồn tại, giữ cân bằng cho nhau.
Ánh mắt Dư Duyệt nhìn xa xăm, vị hoàng đế ngồi ở vị trí ngai vàng kia thật giỏi tính toán, tuyệt đối không cho phép tiền triều hay hậu cung vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.
Ở hoàng gia sinh hoạt mười mấy năm, mới chân chính cảm nhận được sự phức tạp trong đó, từng bước đều đứng giữa sự sống và cái chết, chỉ cần một bước sai lầm là thua cả bàn cờ.
Trong nội dung cốt truyện đã che dấu đi bao nhiêu sóng ngầm đấu đá cùng với thủ đoạn của đế vương. Dư Duyệt đều không rõ, kiếp trước vận mệnh của Trường Ninh các nàng đều bi thảm như vậy, nhưng tìm hiểu tới cùng, bất quá lại là vật hi sinh của hoàng quyền mà thôi.
Không khó để đối phó với Bạch Du Nhi, muốn đánh bại Tam hoàng tử cũng không khó, khó ở đây chính là làm thế nào để không bị đế vương lòng dạ thâm sâu kia phát hiện, tránh liên lụy đến mẫu thân và a di.
Cho nên Dư Duyệt tuyệt không dám ỷ vào kiến thức về cốt truyện của mình, liền cho là đúng mà nhúng tay vào chuyện triều chính. Nàng không phải nữ chính, không có thiên đạo che chở, chỉ sợ nàng vừa nhúng tay vào, ngay lập tức sẽ tan xương nát thịt.
Tất cả những gì nàng có thể làm chính là tìm hiểu mạng lưới của đế vương, cẩn thận lấy những thứ nàng muốn, sau đó lại mai phục mấy quân cờ không đáng chú ý, xé chẵn ra lẻ*, chậm rãi thâm nhập vào đại cục.
(*化整为零 [hùazhěngwéilíng] xé chẵn ra lẻ; chia thành tốp nhỏ)
Sở dĩ lý do tại sao nàng lựa chọn hợp tác với Mạc Ly Dạ, thứ nhất cuối cùng nàng chỉ là nữ quyến, không tiện tiếp xúc tiền triều; thứ hai hắn là con trai trưởng của Hoàng hậu, lại là đứa con trai trưởng không được chú ý, thân thể xưa nay không tốt, cho dù được tham dự triều chính, danh chính ngôn thuận cũng sẽ không khiến cho Hoàng đế cùng các hoàng tử đại thần nghi ngờ.
Trên lầu các Ám Hương viên, Dư Duyệt không lựa chọn vòng vo, trực tiếp đem sự thật cùng thái độ biểu hiện trước mặt hắn, không hề diễn kịch, nàng thẳng thắn thành khẩn, cũng là thành ý, cho nên hắn cũng biểu hiện thành ý tương tự, cũng không che dấu tâm cơ của mình, hai người trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, cho dù không làm rõ, họ cũng đạt được một thỏa thuận.
Ngay cả khi đến bây giờ Dư Duyệt vẫn không rõ trong lòng Mạc Ly Dạ đang suy tính điều gì, cũng biết không thể khống chế hắn, càng không hiểu vì sao hắn tin tưởng nàng như thế. Nhưng ván cờ này đã khó, thay vì tìm đồng đội vô dụng, bị vướng vào thế lực đằng sau hắn, thì tốt nhất vẫn là tìm đồng đội cực nguy hiểm, ít nhất nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại song song, không phải sao?
Hơn nữa sau vài lần tiếp xúc nàng biết nam nhân kia cũng không phải thật sự ở ngoài cuộc, chỉ là dã tâm của hắn, mục đích của hắn, chưa từng có ai nhìn ra hay thấu hiểu mà thôi.