Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu

Chương 12: Người thừa kế phản công (phần 12)



【 Yêu một người là không có lý do gì. Trong nháy mắt, chợt động lòng có lẽ là bởi vì một nụ cười, hoặc là bởi vì một động tác của em mà kích động —— Đàm Tử Hi 】

—————

Có lẽ làm nữ cường nhân làm đến rất lâu rồi, cho nên điều mà cô mong muốn không phải là một người đàn ông mình có thể phụ thuộc vào, mà là một người có thể sóng vai chung sống hết quãng đời còn lại.

Đàm Tử Hi có chút không thể giải thích được, IQ 180 của hắn ở ngay lúc này lại trở thành con số âm.

(IQ: Intelligent Quotient: Chỉ số thông minh)

“Anh sẽ không bỏ em, trừ phi em không cần anh”

“Anh sẽ mãi mãi làm bạn ở bên cạnh em, anh muốn bảo vệ em”

Trong sách nói: ‘ Mọi lúc mọi nơi đều phải thể hiện tình yêu với đối phương, làm đối phương không thể làm lơ mình. Chậm rãi đi vào cuộc sống của đối phương, cho đến khi đối phương có thói quen với sự tồn tại của mình’

Hắn muốn đem cô biến thành chính mình, sinh là người của hắn, chết là ma của hắn, cho dù là ai cũng đừng mơ đoạt lấy.

Đàm Tử Hi nắm chặt hai tay, trong lòng đã vì lũ ruồi bọ dám mơ ước Tầm Mịch chuẩn bị một lọ thuốc độc thật ngọt.

Ai dám xông vào, hắn sẽ cho người đó xxxxxx.

Giờ khắc này, Đàm Tử Hi là hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thanh danh của Cầm đại tiểu thư tại Đế Đô đã đen không cần bôi đen. Sẽ không có người nào dám động vào ngôi sao hỏa như cô.

Chỉ là …. ở trong mắt của hắn, Tầm Mịch ưu tú, xinh đẹp như vậy, bị người ta mơ ước là chuyện rất bình thường. Cho nên, hắn nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt. 

Tuyệt đối không cho tình địch một chút cơ hội ngo ngoe.

Tầm Mịch có chút nghẹn lời, chuyện này sao không giống những gì tả trong kịch bản.

Chẳng lẽ không phải là, sau khi mình nói ra lý tưởng của bản thân, thì anh Tử Hi sẽ yên lặng đáp ứng sao?

Sao phương hướng lại quỷ dị, chuyển hướng lạt đề ngon ơ vậy? Trong lòng cảm thấy rất mệt.

Nhưng … sao trong lòng lại thấy vui vui … là sao?

Giữa những tòa nhà cao tầng tại Đế Đô, có một nhà hàng rất nổi tiếng, nằm tại tòa nhà cao nhất tại Đế Đô, nhà hàng chiếm hết ba tầng lầu trên cùng của tòa nhà. Tên là Không Trung Lâu.

Tầng thứ nhất là nơi dành riêng cho các cặp đôi, thực đơn là các món ăn chỉ dành riêng cho tình nhân.

Tầng thứ hai là nơi chuyên về ẩm thực Thái và Ý.

Tầng cao nhất là quán cafe cùng với các phương tiện giải trí khác, còn có phòng VIP chuyên dụng dành cho những khách quý.

Ông chủ của Không Trung Lâu chính là Đàm Tử Hi, chỉ là không có bao nhiêu người biết.

Ngay cả Tầm Mịch cũng không biết, cô chỉ biết nam chính đại nhân thường xuyên đến nơi này dùng cơm thông qua cốt truyện.

Đương nhiên là cô sẽ vì làm Đàm Tử Hi vui vẻ, mà chiều theo yêu thích của anh ấy.

Cho dù cô không thích đồ ăn Thái cho lắm, nhưng cũng có thể nhấm nháp một vài món.

Ngồi gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ngoài kia mặt trời đã lên cao, nhiệt độ hiện tại rất nóng, nhưng bên trong nhà hàng lại rất thoáng mát an tĩnh.

Vừa nhìn thấy hai người bọn họ bước chân vào nhà hàng, mỗi một người trong nhà hàng, không phải dừng động tác ăn lại, thì chính là trực tiếp sửng người. Tựa như thời gian đang ngừng lại.

Đàm Tử Hi là ai? Anh đi đến nào nơi đó đều có thể sáng bừng lên, người có thể đi vào Không Trung Lâu đều có chút thân phận.

Cho nên có một vài người đều nhận ra anh ấy là ai, còn Tầm Mịch? Càng không cần giới thiệu. 

Cầm đại tiểu thư của nhà họ Cầm, ai lại không biết, ai lại không quen?

“A... Bọn họ phản ứng thật đúng là rất thú vị, anh Tử Hi, anh nhìn xem, có phải bọn họ trông rất đáng yêu hay không?”

Tầm Mịch hơi hơi ngã người về phía trước, hơi dựa sát vào người Đàm Tử Hi, cười tủm tỉm mở miệng nói.

Đôi mắt hoa đào to tròn đen bóng chớp chớp chuyển động, đem toàn bộ tình huống bốn phía thu vào trong mắt.

Đàm Tử Hi có chút không vui. 

Trong sách nói: ‘ Nếu đối phương chú ý đến người khác nhiều hơn so với bạn, thì khẳng định đối phương đã không còn yêu bạn ’

Tầm Mịch từ khi bước vào nhà hàng thì đã chú ý đến người khác, còn nói người đó đáng yêu.

“Bọn họ đều rất xấu xí” 

‘ Anh mới là người đẹp nhất ’, yên lặng nuốt xuống câu sau.

Sớm biết rằng có nhiều bóng đèn như vậy, thì trước khi hắn tới, đã kêu người phát quang bụi rậm.

Lần sau, lần sau, hắn nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để tình huống như vậy xuất hiện nữa.

Tầm Mịch ngẩn người, ngay sau đó cười ra tiếng: 

“Anh Tử Hi, sao anh lại nói người ta như vậy? Anh thật lá quá đáng yêu”

“Cũng rất bá đạo, cẩn thận kẻo không lấy được vợ đâu đó” 

Đáng yêu đến mức làm cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, bá đạo làm cô cảm thấy càng yêu anh hơn.

Còn cái câu sau cùng kia, thật sự chỉ là phản xạ có điều kiện mà trêu chọc anh, lại bị Đàm Tử Hi tưởng thật.

Lập tức nghiêm túc, cộng thêm lời lẽ chính đáng, mở miệng thổ lộ: 

“Anh không cần lấy vợ, anh chỉ cần em”

“Anh yêu em, sau này anh sẽ càng yêu em hơn”

“Anh chưa bao giờ biết cảm giác tim đập nhanh ra sao? Khi còn ở bộ đội, dù đối mặt với nguy hiểm sống chết, đều không có loại cảm giác này”

Đàm Tử Hi lấy tay ấn trước ngực, ngay tim, trong mắt là tình cảm dịu dàng mênh mông vô bờ cùng ấm áp.

“Nhưng vào ngày hôm qua, lúc anh nhìn thấy em, thì phát hiện nó đập rất không thích hợp”

“Anh không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong tiềm thức lại muốn gặp em, bảo vệ em”

“Khải Văn nói anh đã yêu em rồi, mẹ của anh cũng nói anh đã yêu em”

“Có lẽ … ngay từ đầu, hoặc là vào lúc anh vừa nghe bọn họ nói xong, mới biết rằng … mình đã yêu em mất rồi”

“Hôm nay, sau khi gặp em, anh mới biết được. Cái loại yêu thích này có chút biến chất, anh chỉ muốn đem em đi giấu, chỉ đề một mình anh nhìn, còn muốn bảo vệ em thật tốt, để em không bị người khác thương tổn”

“Hơn nữa, trong sách nói: ‘ Một khi gặp được người cho bạn cảm giác như vậy, thì triệu lần không thể bỏ qua”

“Anh không muốn bỏ qua, anh muốn mãi mãi ở bên cạnh em”

Thân thể căng cứng, giọng nói có chút lo lắng, lại vẫn cứ chấp nhất nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tầm Mịch.

Trên mặt lạnh như băng, giờ phút này cũng nhiễm một chút nụ cười hạnh phúc.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào xuyên qua cửa kính, càng tô điềm thêm nét dịu dàng, ấm áp trên gương mặt của anh. 

Tầm Mịch có chút bừng tỉnh, cô giống như nhìn thấy bóng dáng của thiên thần, một thiên thần chỉ thuộc về cô.

Thiên thần đang nhìn cô một cách dịu dàng thắm thiết, tỏ tình với cô, khiến cuộc đời trôi nổi suốt hai mươi năm tựa như lục bình của cô, tìm được một nơi có thể sống tiếp, có thề nương tựa.

Lúc cô vừa đến cái thế giới đầy xa lạ này, không ai có thể biết rõ trong lòng cô thấp thỏm lo âu như thế nào?

Tuy trên mặt luôn tươi cười, hành động cao ngạo, không tạo ra bất kỳ sai lầm nào, nhưng cũng chỉ là bề ngoài. Vì cô sợ bị phát hiện mình không phải là Cầm Tầm Mịch.

Cô hiện tại không chỉ là sống cho một mình mình, mà cô hiện đang sống cho hai người.

Tầm Mịch cầm lòng không đậu, gật đầu, trong ánh mắt còn tràn ngập đầy mê mang còn chưa có rút đi.

“Thật tốt quá, em chấp nhận rồi, quả nhiên là trong sách nói không sai”

‘ Nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, vào lúc đối phương còn chư có phản ứng kịp, trực tiếp bắt lấy ’

Đàm Tử Hi có chút kích động, ngồi vào bên cạnh Tầm Mịch, cười ngây ngô.

Tầm Mịch cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng cô tình nguyện mình cứ mơ mơ màng màng như vậy.

Giờ phút này, cô chỉ nghĩ muốn che mặt già lại, quả nhiên là không đủ sức chịu đựng, bị nam sắc dụ dỗ rồi … a, ai...

Nếu à Đàm Tử Hi lại cho cô nửa phút, cô sẽ không dễ dàng gật đầu như vậy, nhìn nhìn đi … tư thế hiện tại của hai người...

Tầm Mịch yên lặng 囧o(╯□╰)o, cái này … cho dù mình muốn đổi ý, cũng nói không được ra lời.

Bộ không thấy mấy người tự cho là mình đã ẩn nấp thật tốt để nhìn lén nghe lén người ta nói chuyện tâm tình, đã kinh sợ đến rớt cằm sao?

Hơn nữa, vị tôn đại Phật trước mặt này, cô nghĩ … nếu cô dám nói vừa rồi chỉ là việc ngoài ý muốn, phỏng chừng đối phương có thể trực tiếp phóng ra ánh mắt đông lạnh chết cô (⊙﹏⊙).

Đàm Tử Hi mặc kệ Tầm Mịch suy nghĩ cái gì, anh ấy chỉ biết là, Tầm Mịch hiện tại đã là của anh.

Sau này anh có thể quang minh chính đại tuyên bố quyền sở hữu, giống như trong sách nói: ‘ Muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, không vui thì có thể cầu an ủi ’

Thật sự là tốt quá rồi, quả nhiên vẫn là nên làm  theo bản tính của mình, ra tay phải quyết đoán.

Đâu giống như tên Khải Văn kia, chỉ hắn quá chừng chiêu thức tán tỉnh, còn dám giảng đạo lý với hắn.

Cái gì cũng không được, cái kia cũng không được, cái gì … trước tiên phải từ từ bồi dưỡng tình cảm, sau đó mới thổ lộ, sẽ thành công ngay lập tức.

Cmn!!! Hắn như bây giờ mới gọi thành công ngay lập tức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.