Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu

Chương 20: Người thừa kế phản công (phần 20)



【 Tình yêu … đã sớm vào lúc em không hay biết cũng đã nẩy mầm trưởng thành, chỉ là đến tận bây giờ … em … mới biết được. —— Tầm Mịch 】

—————

Vốn dĩ, chỉ là nhắm vào Cầm Hoài Sắt … Kết quả, lại lòi ra một đám ruồi bọ, chính là bắt được ai thì cắn người đó.

Những người bị nạn … Kể ra, thật đúng là có chút nhiều.

Tầm Mịch nghi hoặc chớp chớp mắt, ‘ anh Tử Hi nói cái gì vậy? Sao cô nghe không hiểu chút nào vậy?

Ồ! Nghĩ ra rồi. Chắc là chuyện mà cô làm vào tối hôm qua. Chỉ là … sao lại liên quan đến thanh danh của nhà họ Cầm? Có quan hệ sao?

Đàm Tử Hi âm thầm suy đoán, Tầm Mịch có khả năng còn chưa biết tin, chuyện hiện tại đã nháo đến mức ồn ào, đem báo sáng đưa đến trước mặt cô.

Tầm Mịch yên lặng đọc, tức khắc cảm thấy thật là cao siêu.

Lịch sử của Cầm Hoài Sắt cư nhiên lại chiếm hết mục đầu đề.

‘ Đờ mờ, trong đầu mấy người này rốt cuộc là chứa cái gì trong đó, bọn họ mới chính là xà tinh bệnh ’

Tầm Mịch vừa xem, trong lòng vừa điên cuồng ói mửa. Cái gì … nói Cầm Tầm Mịch cô là một đứa trẻ thiếu tình thương, là một cô bé đáng thương.

Cmn, nói giỡn hở. Cô sao lại không biết mình thiếu tình thương, thiếu cm mấy người.

Cô cuối cùng cũng biết, mạch não … thứ này làm cách nào mà có rồi

(╯‵□′)╯︵┻━┻

“Mịch nhi... ” 

Thấy sắc mặt của Tầm Mịch có chút quỷ dị, Đàm Tử Hi lo lắng gọi cô.

“Hả? Anh Tử Hi … sao vậy?” 

Tầm Mịch buông báo xuống, tiếp theo mở nguồn di động.

“Không, chỉ là nhìn sắc mặt của em có chút không tốt”

“Em không có việc gì. Anh Tử Hi đừng lo lắng, em chỉ là bội phục năng lực đổi trắng thay đen của những người này thôi”

“Đừng để ý, những người này chỉ là ghen ghét em mà thôi” 

Đàm Tử Hi rất chướng mắt loại người này.

Người khác chính là người khác, cũng là thông qua nỗ lực mà được đến.

Chẳng sợ có người từ nhỏ nằm trong núi vàng núi bạc, đó cũng là do kiếp 

trước anh ta làm việc tốt, nên đầu thai vào gia đình tốt.

Ngươi nếu muốn biến thành người như vậy, không tự mình nỗ lực, chỉ biết nhìn chằm chằm người khác, tính là cái gì?

Tầm Mịch nhoẻn miệng cười, anh Tử Hi thật đúng là đáng yêu.

“Ban đầu tin tức là ta thả ra, còn về sau … Anh Tử Hi thành thật công đạo, có phải hay không là anh làm?”

“Ừ” 

Đàm Tử Hi thực trực tiếp thừa nhận.

Một dòng nước ấm tràn ngập vào trái tim, trong mắt Tầm Mịch ý cười càng nồng đậm. Duỗi tay, choàng lên cổ của Đàm Tử Hi, đầu gối lên ngực.

“Anh Tử Hi, em có từng nói qua, em hình như càng ngày càng thích anh chưa?>”

Có khả năng là tình yêu đi.

“Mịch nhi, em nói cái gì? Lặp lại lần nữa”

Đàm Tử Hi kích động ôm Tầm Mịch, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào cô gái bé nhỏ trong lòng ngực.

Anh vừa mới rồi không có sinh ra ảo giác đi, Mịch nhi nói càng ngày càng thích anh. Đó … có phải hay không có thể giải thích … cô yêu anh? 

Giờ khắc này, hai người thần giao cách cảm nghĩ giống nhau.

Tầm Mịch buồn cười, bẹp miệng, lại vẫn rất ngoan ngoãn lặp lại: 

“Em nói, em càng ngày càng thích anh”

Ngẩng đầu, một nụ hôn rơi xuống trên má gương mặt đẹp trai trước mặt, khóe môi nâng lên độ cung đầy hạnh phúc.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp tươi đẹp chiếu vào hai người đang ôm nhau, điều này càng khiến hình ảnh này, càng thêm sáng rọi.

Liên tiếp mấy ngày này, Đế Đô đều bị những tin tức về nhà họ Cầm spam.

Phố lớn ngõ nhỏ, đều nói về nhà họ Cầm, trên mạng càng đừng nói tới.

Các diễn đàn lớn, các trang web lớn, dường như là đều nói về tin tức nhà họ Cầm.

Những phóng viên nghe tin mà đến, còn dính người hơn so với ruồi bọ. Bất quá, lại không có ai dám chặn đường Tầm Mịch truy hỏi.

Có lẽ, ngày đó ở Cầm thị, đã làm bọn họ lưu lại ký ức quá sâu, không muốn đi làm không công nữa.

Đương nhiên nguyên nhân chính là Đàm Tử Hi, bảo vệ rõ ràng như vậy, bọn họ không mù.

Mấy ngày nay Tầm Mịch cũng rất yên bình, vừa vặn có thể an tâm thay đổi bộ máy công ty một chút.

Tuy nói, những tin tức kia ảnh hưởng tới cổ phiếu của Cầm thị, nhưng... rung chuyển không lớn lắm. Cô biết, phía sau chuyện này nhất định là do người nào đó giúp đỡ.

Cũng còn có một ít người có tâm từ làm khó dễ. Bằng không, tin tức về một đứa con gái ngoài giá thú làm sao có thể liên lụy đến nhà họ Cầm. Còn đem này mọi chuyện nháo lớn ra.

Không có ai thuận nước đẩy thuyền? Nói ra cũng không có ai tin.

“ Ba hôm nay tới tìm con, là có chuyện gì sao?”

Giọng điệu của Tầm Mịch mang theo một chút xa cách, lại cũng không thiếu tôn kính, cũng gần như là tôn kính.

Không có thân cận, càng không có thân tình.

Người nam nhân trước mắt này thoạt nhìn già nua rất nhiều, trên đầu tóc bạc rõ ràng có thể thấy được.

Cau mày, sắc mặt cũng rất không tốt, dường như có rất nhiều ưu sầu không giải quyết được.

Cầm Thịnh há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì. Ông hôm nay vì cái gì sẽ xuất hiện ở đây? Là bởi vì Hoài Sắt, Hoài Sắt cầu ông, muốn Tầm Mịch buông tha nó.

Dù cho ông đã xác định Hoài Sắt không phải con gái ruột của mình, nhưng nhìn nó đau lòng, ông vẫn là không đành lòng.

Cho nên, ông mới tới đây. Chỉ là … khi đối mặt với con gái ruột của mình, nhìn thẳng vào cặp mắt đen bình tĩnh kia, ông chần chờ.

Trong đầu, bị hai người không ngừng lôi kéo, cuối cùng như phần nhu nhược chiếm ưu thế.

“Tầm Mịch, con... con có thể... buông tha Hoài Sắt hay không? Nó... nó mới chỉ là một đứa trẻ”

“Cha...”

“Đủ rồi, tôi còn gọi ông là ba, thật là ngu xuẩn”

“Cầm Hoài Sắt là con gái của ông. Chẳng lẽ Cầm Tầm Mịch tôi không phải? Cầm Thịnh, ông thật sự không có lương tâm, thật sự”

“Ông đi đi, tôi sẽ không đáp ứng ông, Cầm thị không chào đón ông”

Thật là buồn cười, chê cười cũng bất quá là như thế đi. Tầm Mịch giơ lên khóe môi, tự chế nhạo mình. Cho dù là trực hệ huyết mạch, cũng không thắng nổi cái gọi là tình yêu chân thành.

(Trực hệ huyết mạch: chung dòng máu, cha con, anh chị em)

Còn tốt, còn tốt, cô cũng không cần tình thương của cha, không phải sao?

“Chị Lệ, đem cầm tiên sinh thỉnh đi ra ngoài, sau này không được phép của tôi, không cho phép Cầm tiên sinh xuất hiện ở công ty”

Ấn xuống bàn phím trên điện thoại bàn, ra lệnh.

Cô rất mệt, thật sự rất mệt. Mặc kệ là chu toàn, hay là mưu tính tỉ mỉ từng bước một, đều rất mệt.

Thư ký rất nhanh đã đi vào, mời Cầm Thịnh đi ra ngoài.

Tầm Mịch cảm thấy bực bội vô cớ, cầm lấy áo khoác, cũng rời khỏi công ty.

Hiện tại còn sớm, đi ở trên đường, đón gió đêm, từng luồng gió xuyên qua mái tóc cô, mang theo nhè nhẹ gợn sóng.

“Cẩn thận...” 

Tầm Mịch đang lúc xuất thần, một tiếng thét chói tai vang lên, cùng với tiếng ‘ phanh ’.

Tại đây, dòng người vốn là rất ít, lại có vẻ phá lệ yên tĩnh.

Chất lỏng đỏ tươi từ khe hở ngón tay chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất, nhiễm đỏ nền xi măng trắng tinh.

Tầm Mịch ngơ ngác nhìn người bổ nhào vào mình, ngay cả nước mắt rơi xuống cũng không cảm giác được.

“Anh Tử Hi … anh Tử Hi … Tử Hi ”

“Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương, cầu xin mọi người, giúp tôi gọi xe cứu thương ”

Tầm Mịch dường như nổi điên gầm rú lên với mọi người, một cử động nhỏ cũng không dám ôm eo người kia, cô sợ hãi.

Khủng hoảng cảm chậm rãi bao vây toàn thân cô, càng ngày càng làm người hít thở không thông.

Những người bu xung quanh, cũng bị một tiếng rống to này của Tầm Mịch làm tỉnh người, nhanh chóng bấm 120.

Xe cứu thương tới rất nhanh, Tầm Mịch nắm tay Đàm Tử Hi, theo đi vào.

Ở bên ngoài phòng phẫu thuật, hộ lý làm cách nào cũng tách không được tay của Tầm Mịch nắm chặt tay của Đàm Tử Hi. Không có biện pháp, chỉ có thể cho để cô mặc vào quần áo diệt khuẩn, cùng nhau đi vào.

Hai mắt Tầm Mịch tràn ngập trống rỗng nhìn chăm chú vào người đang nằm ở trên giường phẫu thuật, tùy ý bác sĩ rạch mổ. Khuôn mặt tái nhợt, vẫn đẹp trai, quyến rũ chết người. Nhưng lại không có một chút máu nào.

Nước mắt vốn chưa từng ngừng chảy, lại lần nữa chảy xuống, không có một chút âm thanh.

Làm như nhớ tới điều gì, nhanh chóng lau nước mắt, nhấp miệng, không khiến cho mình nhìn chật vật.

Cô biết, anh Tử Hi nhất định không muốn nhìn thấy cô khóc thút thít, cho nên cô phải kiên cường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.