Chờ sau khi khôi phục chút sức lực, duỗi tay vô cùng dứt khoát lại hung hăng véo eo Tông Chính Mộc Phong. Vừa lòng mà nghe thấy tiếng hút khí "tê", chàng dám khi dễ ta, hừ ╭(╯^╰)╮
"Làm chính sự trước, trở về thu thập chàng."
Lại véo thêm hai cái Tầm Mịch mới buông tay, vừa lúc Ám Nhất cũng trở lại.
Tông Chính Mộc Phong ngoan ngoãn tùy ý mỹ nhân khi dễ, ngoan giống như sủng vật nuôi trong nhà.
"Ám Nhất, ngươi giám thị bọn họ, chờ đến khi họ vào việc chính... Khụ khụ... Biết ý tứ của ta chứ."
"Liền đem mật ong bôi một ít xung quanh, sau đó như vậy."
Nhỏ giọng phân phó vài câu, Tầm Mịch theo hướng Tông Chính Mộc Phong mang theo nàng đi vào đây ra bên ngoài.
Nàng không có hứng thú nhìn người khác loã thể, nam nhân nhà nàng sợ là cũng không muốn.
Hai người ngồi trên lưng ngựa, thản nhiên tự đắc.
Cổ đại không ô nhiễm, không công trình nhân tạo, đừng nói, thật làm người vui vẻ thoải mái.
Đặc biệt là nhìn ngọn núi chạy dài trước mắt, xanh biếc buồn bã, sơn cốc đầy thương tùng, hơi thở cổ xưa ập vào trước mặt.
Ôn hoà làm người ta cảm thấy như quay trở về cơ thể mẹ, thoải mái vô cùng.
Nếu không đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, liền hoàn mỹ.
" A. "
" Đáng chết. "
Tiếng thét chói tai không ngừng, nhất thời Tầm Mịch cũng bị dọa tới, còn may là được Tông Chính Mộc Phong ôm lấy, bằng không khả năng rớt từ trên ngựa xuống.
Văn Nhân Vân Phỉ là chuẩn bị học theo Anh mỹ nữ hay là muốn noi theo Hàn Hồng tỷ tỷ, một giọng này là gào, người đều bay, càng đừng nói chim.
Theo tiếng thét chói tai là ba nam nữ quần áo lộn xộn, nói là quần áo lộn xộn là đánh giá nhẹ nhàng.
Nửa người trên hai nam nhân trần trụi, ở trên có ba hay năm vết cào, tóc tán loạn, trong tay cầm áo ngoài múa may, đang xua đuổi ong mật bên người.
Mà nữ, quần áo được tuỳ ý quấn lên người, khó khăn che khuất những nơi nhạy cảm.
Đùi, cánh tay, ngực lại nhìn không sót thứ gì, càng quá phận hơn là da thịt trắng nõn đầy dấu vết dâm loạn.
Môi sưng đỏ, sắc mặt vô cùng khó coi, cái trán còn sưng một cục, nhìn dáng vẻ là bị ong mật đốt.
Chỉ là mặc kệ bọn họ ra sức chạy cùng xua đuổi, đàn ong mật giống như có máy theo dõi họ.
Như thế nào cũng không rời đi, luôn đuổi sau bọn họ, nhanh chóng đi xa.
Người ở vùng ngoại ô, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn một màn này, thật lâu cũng chưa hồi phục tinh thần.
"Trời ạ, ban ngày ban mặt, này cũng, này... Quá đồi phong bại tục."
"Vừa mới không phải Nam Cung công tử cùng tiểu thư Vân Phỉ sao, bọn họ?"
"Vô sỉ, không biết xấu hổ, hạ · tiện."
"Chẳng lẽ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành được đồn giống tiên nữ cửu thiên?"
"Đệ nhất mỹ nhân cái chó má, ta thấy là đệ nhất không biết liêm sỉ mới đúng."
"Đúng vậy, đúng, trước dân chúng, bọn họ cư nhiên không cưới mà tằng tịu với nhau, thật là không biết xấu hổ."
......
Lời nói hùng hùng hổ hổ đứt quãng được truyền trong đám người của hành trình này, biểu tình trên mặt Tầm Mịch cao thâm khó đoán.
A, chỉ có thể nói Văn Nhân Vân Phỉ quá xui xẻo.
Nếu không tính kế nàng, không phải không có việc gì rồi sao.
Không biết nàng ta có biết đạo lý có nhân nào thì có quả đấy hay không?
Tâm tình thực tốt cũng không quản bàn tay to lại linh hoạt tiến vào trong quần áo kia, hưởng thụ mà nheo mắt.
Tình trạng của mấy người Văn Nhân Vân Phỉ thực không xong khi đã chạy xa, thật vất vả mới nhìn thấy dòng suối nhỏ ở phía trước.
Ba người đều không suy nghĩ mà nhảy xuống, còn may nước không sâu. Bằng không khẳng định chết đuối.
Bọn họ vốn dĩ ở trong bụi cỏ lăn thực vui sướng, đột nhiên nghe được thanh âm ong ong ong.
Ngay từ đầu còn không chú ý, chờ đến lúc sau càng ngày càng nhiều, đã không còn kịp nữa.
Dưới cơn hoảng loạn, tùy tiện tóm quần áo quấn trên người liền chạy.
Ai biết mấy thứ này không theo những người khác, giống như chỉ nhìn chằm chằm họ, làm người bực tức.
Đầu Văn Nhân Vân Phỉ từ trong nước trồi lên, nhìn đàn ong còn bồi hồi lưu luyến trên đỉnh đầu, quả thực muốn chửi ầm lên.
Nam Cung Mộ Trầm cũng ngoi lên mặt nước, trong mắt tất cả đều là lửa giận.
Hắn ta không có quên, lúc trước bọn họ chật vật, hình như bị rất nhiều người thấy.
Đáng chết, thanh danh cùng hình tượng của hắn ta, lần này toàn bộ vỡ nát.
Đều là đàn ong mật đáng chết kia, rốt cuộc là từ đâu ra.
Hắn ta tự nhiên không trách tội Phỉ Phỉ hắn ta âu yếm, Phỉ Phỉ tốt như vậy, không muốn thương tổn bọn họ, tình nguyện làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng ở dưới thân bọn họ thừa hoan.
Phỉ Phỉ thiện lương như vậy, hắn ta sao có thể nhẫn tâm trách cứ.
Bạch Linh dù sao cũng là người luyện võ, thời gian ở trong nước so với hai người khác lâu hơn.
Chờ đến lúc hắn ta ra, ong mật đều đã rời đi.
Ngâm ở trong nước lâu, mật ong trên quần áo bọn họ cũng biến mất không thấy.
Cho nên lúc ba người bò lên bờ, tìm kiếm trái phải cũng không phát hiện ra cái gì.
Cuối cùng đổ thừa là vận khí hôm nay không tốt không nên ra ngoài.
Đến lúc trời tối, ba người mới lặng lẽ trở về thành.
Bạch Linh còn tốt, hắn ta là ám vệ, người biết hắn ta rất ít, không cần lo lắng những cái ngôn luận đó.
Nam Cung Mộ Trầm cùng Văn Nhân Vân Phỉ chính là thảm, nguyên bản ở trong lòng bình dân kinh thành là đại tiểu thư tiên nữ thiện lương tốt đẹp của tướng phủ.
Giờ biến thành dâm oa đãng phụ không màng thể diện ban ngày ban mặt ở dưới thân hai nam nhân lôi kéo.
Một nam nhân trong đó còn là đệ nhất phú thương Nam Cung Mộ Trầm, vốn dĩ bị khinh thường nhiều nhất giờ càng thêm khinh thường.
Nhưng tất cả mọi người đều biết đại tiểu thư tướng phủ cùng Thái Tử ái mộ lẫn nhau, sau còn gả cho Thái Tử.
Mặc kệ có phải sử dụng thủ đoạn đê tiện hay không, nhưng có một sự thật.
Nàng ta là phụ nữ có chồng, hiện tại lại còn ở bên ngoài cùng người hợp · gian.
Không chỉ là danh dự cùng mặt mũi của tướng phủ, ngay cả Thái Tử, cũng bị Văn Nhân Vân Phỉ một người kéo xuống nước.
" Bang " Văn Nhân Tường tức giận với Văn Nhân Vân Phỉ vừa về phủ Thừa tướng tay đấm chân đá.
"Ngươi cút cho ta, phủ Thừa tướng của ta không có loại đồ vật đồi phong bại tục như vậy."
"Lúc trước không nên tin chuyện ma quỷ của ngươi, quả nhiên là tiện · loại tiện · thiếp sinh, không lên được mặt bàn."
Văn Nhân Tường tức đến đầu sung huyết, hận không thể ngay từ đầu liền bóp chết nữ nhi kéo chân sau này của ông ta.
Trong thời gian buổi chiều, thanh danh phủ Thừa tướng cũng mất đầy mùi hui thúi.
Cơ người nói ông ta vàng thau lẫn lộn, có người nói ông ta không biết kim nạm ngọc, cũng có người nói đầu óc ông ta có vấn đề.
Đây đều là bởi vì Văn Nhân Vân Phỉ, nếu không phải nàng ta, đồ vật như thế nào nhiều như vậy.
Văn Nhân Vân Phỉ ôm thân thể cuộn trên mặt đất, trong miệng kêu thảm thiết, trong mắt tất cả lại là hận ý.
Dù vậy cũng ngăn không được hận ý, nàng ta không nghĩ tới sẽ như vậy.
Dưới cái nhìn của nàng ta, đây đều là những người đó đại kinh tiểu quái, bất quá là tìm nhiều mấy cái bạn trai.
Cổ nhân chính là cổ nhân, đầu óc gàn bướng hồ đồ.
"Phụ thân, người không thể đối ta như vậy, nếu không phải ta, người như thế nào có thể cùng Thái Tử thân cận."
"Ta hiện tại chính là Thái Tử phi, Thái Tử ca ca nếu biết người đối với ta như vậy, hắn nhất định sẽ giúp ta báo thù."
Trên người rất đau, tinh thần lại rất phấn khởi, trong lòng không cam lòng cùng oán hận, nhanh chóng xông ra.
——————
Một số chỗ mình không biết đã dịch sát chưa nữa:
*thuý thuý buồn bực_xanh biếc buồn bã
*thương tùng mộc cốc_sơn cốc đầy thương tùng
*Anh mỹ nữ và Hàn Hồng tỷ tỷ không rõ là chỉ ai a...
17h47 24/7/2019
Lời editor:
Ở cổ đại mình sẽ xưng hô với Tầm Mịch trong lời dẫn là "nàng" còn ở hiện đại sẽ là "cô", còn nam chính đa phần sẽ dẫn là "hắn", xưng hô của những người khác thì tuỳ theo hoàn cảnh.