Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu

Chương 7: Người thừa kế phản công (7)



【 Người bắt nạt em bị đuổi đi, ừ, anh rất vừa lòng —— Đàm Tử Hi 】

—————

Chủ nhân của tòa biệt thự nhà họ Cầm này là Cầm Tầm Mịch cô, đây là do đích thân ông nội công bố cũng có giấy tờ công chứng đàng hoàng.

Ông nội cùng mẹ để lại rất nhiều tài sản cho Tầm Mịch.

Mà nguyên chủ sở dĩ bị thua thê thảm như vậy, cũng không thể không nói tới, chính là bị vầng hào quang của vai chính gây ra.

Còn Tầm Mịch này thì sẽ không, chuyện này cũng coi như là Cầm Thịnh chính mình tự tìm.

Nếu là đợi một thời gian sau mới tuyên bố, thì mấy ông già cổ đông trong công ty cũng đều sẽ bị Cầm Hoài Sắt thu phục.

Ngay cả luật sư riêng của ông nội cũng bị Cầm Hoài Sắt thiện lương nhu nhược đả động. Cho nên, luật sư mới hủy diệt giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của.

Nhưng hiện tại sao?

Đã biết trước cốt truyện sao có thể để nó tiếp tục diễn ra. Đây không phải lá tính cách của cô.

Khóe môi giương lên một chút, hơi hơi mỉm cười, trong mắt lại lạnh băng, không có chút độ ấm.

Hôm nay, những người tới tham bữa tiệc, trong lòng mọi người đều hồi hộp, đắn đo.

Cầm Thịnh còn muốn chờ những người đó khen con gái của mình, muốn mở một con đường đầy hoa hồng cho con gái của mình, lại chờ đến một câu nói không nể tình như vậy, lập tức tức giận.

“Cầm Tầm Mịch, mày có ý gì, đừng quên, nơi này là nhà của tao. Tao mới chính là chủ của nhà họ Cầm, phải đi cũng là mày”

Hắn là thật sự là bị chọc điên, cũng không suy nghĩ vì sao Cầm Tầm Mịch lại có thể bình tĩnh mà nói chuyện đúng lý hợp tình như vậy. Chỉ biết, giờ phút này, Cầm Tầm Mịch làm ông bị mất mặt.

Còn làm trò trước mặt mọi người, thân làm cha, sao có thể nuốt trôi nổi nhục này.

Tầm Mịch cười lạnh một tiếng:

“Cầm tổng, ngài nói lời này thật đúng là buồn cười, chủ nhân nhà họ Cầm gia trước nay đều không phải là ông”

Chủ nhân nhà họ Cầm thì sao? Chỉ cần cô muốn, một giây sẽ san bằng nhà họ Cầm, chẳng qua chỉ là một nhà họ Cầm nho nhỏ mà thôi.

Không nói, cho dù là gây dựng sự nghiệp lại một lần nửa bằng hai bàn tay trắng, cô cũng không sợ, trong tay cô còn có n tài sản. Chưa kể, với mối quan hệ khá tốt hiện tại của cô cùng Đàm Tử Hi, còn sợ bò không dậy sao?

Cô nghĩ, cô rốt cuộc đã sáng tỏ vì sao hệ thống lại tuyên bố nhiệm vụ là phản công tiến công.

Bởi vì nam chính chính là đùi vàng, tiến công, tuyệt đối bảo đảm đó là con đường sống.

Tầm Mịch biết chính mình rất cuồng ngạo, tính cách càng lỗ mảng, nhưng thật tình là cô nhịn không được.

Chỉ cần nhìn thấy hai con người cặn bã này thì sẽ cảm thấy đau mắt, cô nếu không phản kích, phỏng chừng buổi tối ăn cơm không nổi.

“Cầm tổng, xin mời rời khỏi, đừng đem chuyện này gây rối thêm, như vậy rất mất mặt”

Là cánh tay phải của BOSS đại nhân, Khải Văn thực thức thời ra mặt giải quyết.

Tuy rằng, … vừa nãy cũng là tiếp thu ánh mắt xuyên tim của BOSS đại nhân, mới có thể đứng ra giải quyết, nhưng trong lòng của hắn thực xót xa.

Cầm Thịnh vốn đang muốn nói thêm, nhưng khi nhìn thấy người đứng ra can thiệp là thư ký riêng của Đàm Tử Hi, thì lập tức im miệng.

Cho dù trong lòng có rất nhiều điều không cam lòng cùng tức giận, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

“Hừ, hôm nay nể mặt Đàm tổng, không tranh chấp với mày”

Ngày mai, hắn muốn cho Cầm Tầm Mịch biết, rốt cuộc, ai mới là chủ nhân của nhà họ Cầm này.

Cầm Hoài Sắt oán hận nhìn Tầm Mịch, trong mắt tràn ngập hận ý, cả gương mặt đều chuyển thành màu đen.

Mang theo Cầm Hoài Sắt rời khỏi cửu lớn nhà họ Cầm, khuôn mặt miễn cưỡng duy trì tươi cười của Cầm Thịnh cũng trực tiếp thay đổi thành ác độc đến muốn ăn thịt người.

“Ba, ba đừng nóng giận, con nghĩ chị khẳng định không phải cố ý”

“Hôm nay đều là con sai, con không nên tùy tiện xuất hiện, làm chị không thoải mái”

“Nhưng con là thật lòng muốn chúc mừng chị, ba, ba ngàn vạn không cần bởi vì con mà cùng chị xảy ra mâu thuẫn”

“Chị ấy là người mà ông quyết định làm người thừa kế, hôm nay vừa mới thành niên, có thể nắm cổ phần công ty trong tay”

“Ba cùng chị nếu xảy ra mâu thuẫn, đối với công ty cũng không tốt”

Sắc mặt của Cầm Hoài Sắt nhăn nhó dữ tợn, cúi đầu xuống, đi lên nắm tay Cầm Thịnh, làm nũng nói.

Chờ đến khi ngẩng đầu lên, lại biến thành bộ dáng đáng thương.

Đặc biệt là giọng nói giống như là rất quan tâm đến Tầm Mịch, nhưng thật ra phía sau lại dùng trăm phương ngàn kế bôi đen danh dự của cô, nhưng trong lòng vẫn còn chưa thấy đủ.

Quả nhiên, sau khi Cầm Thịnh nghe Cầm Hoài Sắt nói xong, càng thêm bực bội.

Cũng hoàn toàn mặc kệ đây là ở đâu, trực tiếp chửi bới.

“Hừ, con nhỏ Cầm Tầm Mịch đó tính là cái thá gì, cho dù lão già kia có để lại cổ phần cho nó đi chăng nữa, thì nó cũng không thể nắm giữ được cả nhà họ Cầm”

“Chuyện công ty còn không có chỗ cho một đứa hỉ mũi còn chưa sạch như nó chen chân vào”

“Hoài Sắt, con đừng sợ, mọi chuyện đã có ba lo”

“Ngày mai con chỉ cần theo ba đi công ty, ba sẽ sắp xếp cho con làm việc dưới trướng của giám đốc để dễ dàng học tập”

“Đợi con quen thuộc với công việc trong công ty, thì có thể giúp ba chia sẻ gánh nặng công việc rồi”

Cầm Thịnh vỗ nhẹ bả vai của Cầm Hoài Sắt, trong mắt tràn ngập ý cười.

Đúng là con gái ngoan của mình, vừa đáng yêu lại tốt bụng, làm gì cũng nghĩ cho mình, đâu có giống như đứa con gái mất dạy kia.

Lúc trước, nếu không phải lão già kia tạo áp lực, thì không có lý do gì hắn lại cưới Liễu Ngưng Tâm làm vợ, mà đã cưới người con gái mà mình yêu nhất rồi.

Cho nên, hắn cực kỳ không thích người phụ nữ kia, ngay cả đứa con gái mà bà ta sinh ra hắn cũng không thích.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, lão già kia lại rất yêu quý Cầm Tầm Mịch, làm hắn không thể đem Hoài Sắt trở về nhận tổ quy tông.

Thật vất vả mới chờ đến lão già kia đi xuống mồ, hiện tại lại bị Cầm Tầm Mịch lấy quyền lợi của chủ nhà họ Cầm đuổi hắn đi, khiến hắn mất mặt, tích tụ tức giận một bụng.

“Dạ, mọi chuyện đều nghe theo ba, ba trước tiên chúng ta hãy rời khỏi nơi này cái đã. Nếu để chị thấy được, thí chị sẽ không vui đâu”

Cầm Hoài Sắt một phút cũng đều không buông tha cơ hội chửi bới Tầm Mịch, trên mặt luôn tươi cười, luôn giữ biểu tình yếu đuối, mong manh, nhìn rất là trong sáng.

Bảo sao Cầm Thịnh không yêu thích Cầm Hoài Sắt.

Có một cô con gái hiểu chuyện, lại thích làm nũng, điều này thật là an ủi tâm hồn của hắn.

Hai người đến lúc rời khỏi cũng chưa phát hiện cách đó không xa, phía sau một bụi cây có hai người đang đứng, quang minh chính đại mà nghe lén.

Phỉ Thiến Trì cùng La Chấn bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt đều là tràn đầy hứng thú.

Hai người bọn họ vốn dĩ cũng không tính toán tới dự bữa tiệc này, nhưng đều là một trong ba gia tộc lớn, nên cũng phải nể mặt mũi một chút.

Huống chi, còn là lễ trưởng thành của một đứa con gái hư hỏng danh tiếng dơ bần, bọn họ đã mượn cớ từ chối đi.

Hiện tại, bởi vì sẽ xuất hiện tại đây, cũng là vì phụ thân đại nhân yêu dấu của mình thông báo, nói Đàm tổng cũng tới, cho nên bọn họ mới lật đật chạy tới.

Chỉ là không nghĩ tới, vừa tới trước cửa thì đã nghe được cuộc nói chuyện đầy thú vị như vậy, nhà họ Cầm này thật đúng là có chút náo loạn.

“Mày nói thử xem, đứa con gái ngoài giá thú này lợi hại, hay là Cầm đại tiểu thư, người mang trên lưng hắc lịch sử kia lợi hại?”

(Hắc lịch sử: lịch sử đen, ý chỉ những điều dơ bẩn, xấu xí đã xảy ra trong quá khứ mà mình không muốn cho người khác biết. Vd: ăn trộm, ngoại tình, giết người, đoạt người yêu của người khác …..)

Phỉ Thiến Trì dào dạt hứng thú dò hỏi, hiện tại hắn thật là có chút gấp đến không chờ nổi, làm sao bây giờ?

La Chấn ném một ánh mắt xem thường cho Phỉ Thiến Trì, nhấc chân vòng qua hắn đi vào trong.

Chuyện như vậy, hoàn toàn không cần đoán.

Nếu Đàm Tử Hi đứng ở phe Cầm đại tiểu thư, cái đứa con gái ngoài giá thú kia cho dù có lợi hại cũng không thể đấu lại ông trời.

Đương nhiên, cụ thể như thế nào, vẫn là tận mắt nhìn thấy mới có thể kết luận.

Xem ra, sau khu hắn trở về, phải bàn bạc với trưởng bối trong nhà về chuyện lần này.

Phỉ Thiến Trị thấy thằng bạn thân không để ý tới hắn, sờ sờ cái mũi, trong lòng chửi thầm, thật là không thể thoải mái mà đùa giỡn mà, người gì đâu như cục đá.

Lúc hai người đi vào đại sảnh, thì bên trong đã khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt như lúc ban đầu.

Chỉ thấy, Tầm Mịch cùng Đàm Tử Hi đều đang đứng phía sau ban công nho nhỏ, gương mặt tươi cười, đang nói điều gì đó.

“Anh Tử Hi ca, cám ơn anh, nếu có thể, chúng ta... Có thể hợp tác với nhau được không?”

Đây là điều mà cô đã quyết định sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

Nguyện vọng của Cầm Tầm Mịch là không để cho nhà họ Cầm rơi vào trong tay của người ngoài, làm cho nhà họ Cầm càng ngày càng đi lên.

Nếu muốn đạt được mục tiêu đó, thì cô phải lấy ra mười hai ngàn tinh lực tập trung vào việc kinh doanh, đối với cô mà nói, điều đó rất có tính khiêu chiến.

(Tinh lực: tinh thần và nghị lực).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.