Editor: Lãnh Sam.
Ngôn Linh thấy vẻ mặt của Phong Lâm còn có chút mất mát.
Ngón tay bị hắn nắm, lặng lẽ giật giật, nhéo nhéo lòng bàn tay của hắn.
Bước chân Phong Lâm hung hăng dừng một chút.
Con ngươi bay nhanh hiện lên một mạt vi diệu.
" Đừng, đừng nháo." Hắn không dám nhìn Ngôn Linh.
Một phen giữ chặt tay cô, đem cô kéo vào trong lồng ngực mình mang đi.
Hai người động tác thân mật.
Lại làm cả kinh không ít đồng học đi ngang qua, một trận a a a thét chói tai.
___
Vào lúc ban đêm.
Ngôn Tuyết đột nhiên đăng một tin xin lỗi lên diễn đàn trường.
Đại khái nội dung của tin là cô ta ghen ghét Ngôn Linh lớn lên xinh đẹp, vì thế, cố ý lừa gạt cô, kêu Ngôn Linh giả xấu đi hấp dẫn lực chú ý của Sở Hạ.
Không nghĩ tới, Ngôn Linh thật sự tin, sau đó việc này liền không có biện pháp dừng lại.
Túm cái quần lại là, trong lời nói của Ngôn Tuyết, tha thiết chân thành cầu khẩn, đem chính mình hạ xuống thật thấp, cái thì cũng không cầu, chỉ hy vọng Ngôn Linh có thể tha thứ cho cô ta.
Trên diễn đàn, cái tin này thật mau đã được xoát bạo.
Cái tên Ngôn Linh, toàn trường giờ đều biết đến.
Tựa hồ gần đây đều là tin tức có liên quan đến cô, nhân khí nữ thần, hoàn toàn xứng đáng.
Sau những chuyện này, Ngôn Tuyết lại đăng thêm một tin.
Nói cơ thể cảm thấy không thoải mái, nhưng mà không ít người đều cảm thấy, Ngôn Tuyết là bởi vì không có mặt mũi để đến trường.
Cho nên mới tính toán ẩn mình một khoảng thời gian, chờ việc này tạm lắng xuống, cô ta mới đi học trở lại.
Bất quá, so với một sự kiện khác thì việc của Ngôn Tuyết, cũng tạm thời không đáng để tâm.
Từ trước đến nay trường học cấm yêu đương.
Sự tình của Ngôn Linh cùng Phong Lâm lại nháo lớn như vậy, liền tính người khác giả vờ không biết, cũng hoàn toàn không có khả năng.
Việc này ở trên diễn đàn phát hỏa vài ngày, rốt cuộc khiến cho các chủ nhiệm lớp chú ý.
Một người là đệ nhất ban cao tam, người còn lại cũng đệ nhất nhưng là từ dưới đếm lên của ban cao một.
Hai người tưởng như không liên quan gì, giờ lại ở bên nhau?
Còn mẹ nó gặp phải một đống lại một đống phiền toái, còn có Ngôn Tuyết, Sở Hạ, chờ bị kéo theo vào.
Ai, lão sư kia kêu một cái phiền lòng.
Sự tình giữa Ngôn Tuyết cùng Ngôn Linh, họ không nghĩ quản, cũng không nghĩ phản ứng.
Nhưng, quan hệ giữa Ngôn Linh cùng Phong Lâm thì cần phải xử lý.
Vì thế, cùng ngày, hai người đã bị kêu lên văn phòng uống trà.
Ngôn Linh còn chưa có mở miệng.
Một câu của Phong Lâm, làm mấy vị lão sư đang tính phát hỏa chấn kinh rồi.
" Là em chủ động theo đuổi, cô ấy hiện tại còn chưa đồng ý."
Lão sư, "......" Cho nên, thiếu niên em là muốn nói, em yêu thầm cô bạn kia?
Ngôn Linh, "......"
Cô ngốc ngốc nhìn Phong Lâm.
Nào biết, sắc mặt Phong Lâm bình tĩnh, giống như đã sớm nghĩ kỹ rồi, " Anh hỏi em, em đã đồng ý chúng ta quen nhau rồi sao?"
Ngôn Linh lắc đầu, "......" Chưa nói qua.
" Anh đã thổ lộ với em chưa?"
"......" Ngôn Linh lại lắc lắc đầu.
Cho nên?
Hai người bọn họ chỉ là dắt tay nhau?
Phong Lâm lời lẽ chính đáng nhìn lão sư cùng với giáo viên chủ nhiệm, " Như mọi người đã nghe, em không tỏ tình với cô ấy, cũng không xác định quan hệ yêu đương, chuyện yêu sớm này, không liên quan đến cô ấy, nhiều nhất, cũng chính là em mặt dày không biết xấu hổ đi theo cô ấy, dắt dắt tay, chơi lưu manh."
Mọi người, "......"
Ngươi mẹ nó mặt đâu?
Mở to mắt nói nói dối!
Lại cố tình, không ai phản bác.
Phong Lâm lại bổ sung một câu, " Còn có vấn đề nào khác sao?"
Bộ dáng đạm nhiên lạnh nhạt, dẫn tới chủ nhiệm lớp muốn duỗi tay đánh người.
" Không có vấn đề khác, bọn em phải đi về học tập." Ném xuống những lời này, Phong Lâm duỗi tay dắt Ngôn Linh ra ngoài.
Ngôn Linh dở khóc dở cười nhìn Phong Lâm, " Liền tính thừa nhận, cũng không sao a! Tôi lại không lo lắng này đó, anh sợ cái gì?"
Phong Lâm thở dài, biểu cảm khó được trịnh trọng, " Qua mấy tháng nữa anh liền phải thi đại học rồi rời trường, mà em, còn phải ở chỗ này ngốc hơn hai năm." Anh như thế nào có thể để em gánh trên lưng cái danh yêu sớm đây?