Editor: Lãnh Sam.
Hứa Thanh Thanh bị một phen lời nói của Ngôn Linh làm cho ngơ ngác.
Những việc này Ngôn Linh đều biết?
Ánh mắt cô ta có chút kinh hoảng né tránh.
Muốn mở miệng nói cái gì, lại bị Ngôn Linh giành trước một bước, rõ ràng không tính cho cô ta cơ hội.
" Ha, không tốt, tôi đã quên, kế hoạch này của cô thất bại.
Rốt cuộc tôi không phải cô, không ai sẽ giúp tôi thu thập cục diện rối rắm."
Lời nói trêu chọc, mang theo vài phần cảnh cáo.
Sắc mặt Hứa Thanh Thanh trở nên tái nhợt, cô ta có ý đồ muốn biện giải, nhưng mỗi một lần, Ngôn Linh luôn có thể giành mở miệng trước, đem những lời cô ta muốn nói, toàn bộ chèn ép trở về.
Bức cô ta, một chữ cũng không nói nên lời.
Nói thế nào Ngôn Linh đều nói lại được, cô ta còn có thể nói gì?
Lại cứ, Ngôn Linh căn bản không tính toán buông tha Hứa Thanh Thanh.
Trước khi đi, dường như nghĩ tới cái gì, cố ý dừng bước chân một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Thanh Thanh.
Mười phần hảo tâm nhắc nhở, " Nhớ rõ trở về cùng vị đại bá phụ của cô thương lượng thật tốt một chút, chứng cứ cô mua giết người ở trong tay tôi, xem ông ta có biện pháp nào cứu cô một mạng không."
Lời nói lạnh nhạt không mang một tia cảm tình, làm Hứa Thanh Thanh sợ tới mức há hốc mồm dường như đóng đinh tại chỗ.
Cô ta nhìn cô gái đứng ở cửa.
Con ngươi xinh đẹp lấp lánh rực rỡ, mang theo trương dương sự tự tin.
Còn có cả người tản ra hơi thở cao quý, những điều này đều là cô ta từng muốn liều mạng có được.
Nhưng giờ phút này, toàn bộ đều được thể hiện trên người Ngôn Linh.
Trong đầu cô ta, phảng phất giống như bị kích thích, ý thức hỗn độn mơ hồ, bên tai ầm ầm vang lên.
Cuối cùng, trơ mắt nhìn thân ảnh của Ngôn Linh biến mất trong tầm mắt.
Lý trí bỗng nhiên hoàn hồn.
Ngôn Linh vừa mới nói cái gì?
Chứng cứ cô ta mua giết người?
Không!
Ngôn Linh sao có thể sẽ biết!
Sắc mặt Hứa Thanh Thanh biến hóa phá lệ đẹp, giống như là đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cô ta lảo đảo nghiêng ngả rời đi tiệm bánh ngọt.
Trong tay đồ ngọt được đóng gói tốt, bị vứt hỗn độn trên mặt đất.
Thoạt nhìn, phá lệ chật vật.
Những người khách trong tiệm bánh ngọt, nhìn trò hay vừa xảy ra, nhanh chóng tự bổ não một hồi ân oán hào môn.
Cùng với hào môn án giết người.
Bọn họ ở trên mạng có tư có vị thêm mắm thêm muối đem quá trình việc này nói một lần.
Thuận tiện kèm theo vài hình ảnh.
Thoạt nhìn, càng thêm tiếp cận rõ ràng chân tướng.
Vốn là có không ít người đối với sự tình này cảm thấy tò mò, nhìn lên thấy có dưa mới, lập tức gấp không chờ nổi hiện thân ăn dưa.
Mừng rỡ quần chúng ăn dưa vui vô cùng.
Mà Hứa Thanh Thanh, đối với hết thảy việc này hoàn toàn không biết.
Trong đầu trước sau bồi hồi câu nói kia của Ngôn Linh.
Chứng cứ chứng cứ.
Chứng cứ cô ta mua giết người.
Nếu là thật sự ở trong tay Ngôn Linh, dù cô ta không chết, cũng muốn lột da.
Nhưng rõ ràng, những việc này, cô ta làm cẩn thận mười phần.
Căn bản không có khả năng Ngôn Linh có chứng cứ trong tay.
Nhưng bộ dáng của Ngôn Linh vô cùng chắc chắn, lại làm cô ta chột dạ vô cùng.
Trạng thái tinh thần của cô ta vốn là không tốt lắm, ở một cái ngã rẽ, không chú ý xảy ra chuyện.
Hai xe chạm vào nhau, thanh âm vang vọng đất trời.
Trước hôn mê, cô ta hốt hoảng ngửi thấy một cỗ mùi máu tươi.
Rồi sau đó, bất tỉnh nhân sự.
_____
Hứa Thanh Thanh tỉnh lại.
Đã là ngày hôm sau.
Cả người Hứa phụ thoạt nhìn già nua thêm một vòng.
Ông ta ngồi ở trước giường bệnh, trong chớp mắt nhìn thấy Hứa Thanh Thanh trợn mắt kia, rốt cuộc nín khóc mỉm cười.
Lớn tiếng kêu bác sĩ kiểm tra thân thể.
Chợt, đối với Hứa Thanh Thanh một phen hỏi han ân cần.
" Thanh Thanh, con thế nào?"
" Thanh Thanh, con đau chỗ nào?"
" Có nơi nào không thoải mái không, con nói a!"
Hắn hỏi nửa ngày, Hứa Thanh Thanh lại trước sau không nói một lời, trên má tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt đảo quanh qua lại.
Hứa phụ nhìn thấy đau lòng.