Mau Xuyên Nữ Vương: Nam Thần, Cầu Hắc Hóa!

Chương 42: Tổng tài phúc hắc đừng loạn liêu(41)



Editor: Lãnh Sam.
Ngôn Linh chớp chớp mắt.
Nhìn nhìn thân ảnh nói có chút vội vàng kia.
Cô có chút hiểu, lại như không quá hiểu.
Ừm...... Giống như có chút nóng.
Mở cửa sổ hộ?
Hóng gió?
Cô xoay người đi đến ban công.
Luồng gió phất qua, ngay lúc này lý trí cũng thu hồi không ít.
Không biết qua bao lâu.
Ngôn Linh nghe được động tĩnh, quay đầu lại, liền thấy Phong Lâm từ trong phòng tắm đi ra.
Nam nhân tóc ngắn còn đang nhỏ nước, đôi mắt có chút hồng, lóe khác thường quang.
Trong phút chốc.
Cô lại nghĩ tới một màn mới vừa rồi.
Tổng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Mắt nhìn thấy Phong Lâm nện bước trầm ổn hướng phía cô đi tới.
Ngôn Linh đột nhiên banh khuôn mặt nhỏ, duỗi tay chỉ chỉ phòng bếp, lạnh lùng ra tiếng, " Cơm còn không có làm tốt."
Theo thanh âm rơi xuống.
Bụng của cô, đặc biệt phối hợp thầm thì kêu hai tiếng.
Khuôn mặt nhỏ Ngôn Linh tức khắc phá lệ xuất sắc, "......"
Thật là không biết cố gắng a!
Phong Lâm đứng ở tại chỗ nhìn cô, khóe môi ý cười càng sâu, " Chờ một lát."
Cho đến khi phòng bếp truyền đến tiếng vang, Ngôn Linh mới mạc danh nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ.
Độ ấm trên mặt, đã khôi phục bình thường.
[ Thân, thừa thắng xông lên nha!] Mỗ thống không an phận lên tiếng.
Ngôn Linh mắt ưu nhã trợn trắng, " Tôi cự tuyệt."
Thừa thắng xông lên? Đó là không có khả năng.
Vạn nhất đem chính mình đáp đi vào, chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được!
Từ từ tới, từ từ tới.
Dù sao hiện tại độ hảo cảm đã tăng tới 80.
Ánh sáng chói lòa của thắng lợi đã xuất hiện ở ngay trước mắt.
Hiện tại cô phải làm, trừ bỏ sự tình của Phong Lâm, còn có nhiệm vụ chủ tuyến!
Nhiệm vụ chủ mới là mấu chốt.
Hứa Thanh Thanh địa ốc bên kia đã khởi công, ở dưới sự giúp đỡ của Hứa phụ, đã sơ cụ quy mô.
Mà công việc bên này của cô, vẫn đều luôn ở trong tối xoa xoa tiến hành.
Tuy rằng tiến độ có chút thong thả, nhưng là, tiến hành lại phi thường thuận lợi.
Hơn nữa, Hứa Thanh Thanh cũng sẽ không nhận thấy được những việc này.
Sau đó.
Liên tiếp mấy ngày.
Phong Lâm lại một lần nữa lâm vào tình trạng lo âu hoài nghi nhân sinh.
Ngôn Linh không hề cõng hắn lén lút chạy đi nữa, mà là đổi thành quang minh chính đại đi ra ngoài.
Mỗi ngày vì kiếm tiền dựng lên sớm tham hắc.
Mà hắn, phảng phất y như một người vợ ở nhà lòng tràn đầy chờ đợi lão công trở về.
Chờ a chờ, chờ a chờ, chờ Phong Lâm giá trị hắc hóa cọ cọ dâng lên.
Nhanh đến mức thoáng cái đã 80, lại lần nữa đuổi kịp độ hảo cảm.
Buổi tối sau khi Ngôn Linh vội làm xong việc trở về, hệ thống hướng cô báo cáo số liệu, Ngôn Linh đôi mắt xinh đẹp lóe ánh sáng.
Xem ra về sau làm nhiệm vụ, nhất định trước tiên phải xoát đầy độ hảo cảm, sau đó ngồi chờ Phong Lâm hắc hóa là được.
Đến tận đây.
Ngôn Linh dừng các công việc đã thu xếp khá ổn thỏa trong tay lại.
Ngược lại đem thời gian đặt trên người Phong Lâm.
Ban đêm.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cửa sổ, dừng ở trên má kiều tiếu của Ngôn Linh.
Thiếu nữ vốn nên ngủ say, giờ phút này sáng ngời có thần nhìn chằm chằm tư liệu trong tay.
Không phải là tư liệu của Phong Lâm, mà là Sở Sâm.
Sở Sâm đoạt tài sản sở hữu của Phong gia, làm cho Phong Lâm nghèo túng đến cực điểm.
Ngôn Linh vẫn luôn nhớ thương việc này.
Rốt cuộc, cô thật sự là không hiểu rõ, Phong Lâm như thế nào có thể yếu đến mức bị người khác đoạt hết thảy.
Việc này đi, nghĩ như thế nào cũng đều không thoải mái.
Vốn dĩ cô cân nhắc, sự việc của Sở Sâm sau này sẽ xử lý luôn một lần, chờ cô đem sự tình Hứa Thanh Thanh giải quyết, sẽ đến lượt Sở Sâm.
Chính là, một hai Sở Sâm phải chính mình đưa tới cửa.
Hảo xảo bất xảo, hắn cùng Hứa Thanh Thanh nhấc lên quan hệ.
Ách, vậy không thể trách cô không nói đạo lý.
Sở Sâm đầu tiên là khi dễ Phong Lâm, hiện tại lại làm cô không thoải mái, ừm, hắn sai.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.