Editor: Lãnh Sam.
Sau ba giây đồng hồ sửng sốt.
Phong Lâm đột nhiên đen mặt.
Ngọa tào, loại sự tình cầu hôn này, hẳn phải là hắn làm không tốt sao?
Cô làm, hắn làm sao bây giờ?
Kia......
Chỉ có thể gả cho cô.
Không đáp ứng cô, cô chạy đi cầu hôn nam nhân khác thì làm sao bây giờ?
Phong Lâm cong lưng mặt mày mỉm cười, vươn tay, tùy ý để Ngôn Linh đeo nhẫn lên tay hắn.
Trên mặt tuấn mỹ, độ hảo cảm cũng hoàn mỹ tăng tới 100.
Ngôn Linh, "......" Thực tốt!
Sớm biết vậy, cô liền cầu hôn sớm một chút.
Giỏi quá!
Về sau có thể quang minh chính đại đem người đón về nhà làm bánh kem nhỏ cho cô!
Thấy Phong Lâm thẳng lăng lăng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thâm tình, Ngôn Linh oai oai đầu, duỗi tay sờ sờ đầu hắn.
" Ngoan."
Bánh kem nhỏ của cô!
Ách, hai mắt tỏa ánh sáng, muốn chảy nước miếng.
Phong Lâm, "......" Hắn nhíu nhíu mi, tổng cảm thấy cô đang xuyên thấu qua hắn, nhìn những thứ khác.
Mọi người trong đại sảnh công ty, đã sớm bị một màn này chấn kinh rồi.
Ngôn Linh cầu hôn Phong tổng của bọn họ?
Muốn Phong tổng gả cho cô?
Quả nhiên là bọn họ sẽ không chơi.
Nguyên lai, còn có thể chơi như vậy?
Ngay sau đó, liền ở thời điểm bọn họ mười phần tò mò kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Bọn họ nhìn thấy......
Ngôn Linh duỗi tay túm Phong Lâm, không khỏi phân trần rời đi công ty.
Để lại mọi người tại chỗ vẻ mặt mộng bức.
Trên xe.
Phong Lâm an tĩnh nhìn Ngôn Linh, hắn đặc biệt mong chờ cô cưỡng chế mang hắn đi, sẽ phát sinh chuyện gì.
Ở dưới ánh mắt chờ mong vô cùng của hắn, Ngôn Linh nhìn hắn, nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt xinh đẹp lóe quang.
" Hôm nay ăn bánh kem vị chanh, có thể chứ?"
Ý cười trên mặt Phong Lâm, biến mất hơn phân nửa.
Cảm xúc cả người tăng vọt, giống như là bị giội cho một chậu nước lạnh, sự chờ mong bị dập tắt hơn phân nửa.
Có lẽ là cảm xúc của hắn, biến hóa quá lớn.
Ngay cả Ngôn Linh, cũng ý thức được cái gì.
Cô kinh ngạc nhìn hắn, yên lặng suy tư có phải hay không bản thân vừa nói sai lời.
Thật lâu sau, cô nói, "...... Vị chanh không thể, kia...... Vị quả xoài cũng có thể được."
Trong phút chốc.
Sắc mặt Phong Lâm càng trầm.
Đầu của cô, như thế nào liền không thông suốt vậy?
Nói cô thông minh, có một số việc, cô chết sống chính là làm không rõ, tổng có thể khiến hắn tức chết đi được.
Nói cô không thông minh, lại liền cầu hôn cũng có thể nghĩ đến!
Hắn, "......" Muốn đem người tử hình ngay tại chỗ.
Ngôn Linh rụt rụt về phía sau, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Phong Lâm.
Suy nghĩ trong đầu bay tán loạn, quả nhiên đàn ông không thể sủng, cô mới cầu hôn, hắn liền không muốn làm bánh kem cho cô nữa, quá mức!
Này nếu về sau thật sự gả cho cô, hắn còn không muốn lên trời?
Cô mãnh liệt ngăn chặn bất mãn dưới đáy lòng, " Anh, anh nếu là không muốn làm bánh kem, tôi đây cũng không làm khó anh......"
Chuyện vừa chuyển, cô cố ý nhỏ giọng thì thầm.
" Anh đem nhẫn trả tôi, tôi đi tìm nam nhân làm bánh kem cho tôi ......"
Buông con ngươi xuống, hiện lên một tia giảo hoạt.
Nhưng mà những lời này, lại chọc giận Phong Lâm.
"...... Em lặp lại lần nữa!" Cô còn dám cõng hắn tìm người khác?
Đao đâu!
Mẹ nó đao của ta đâu!
Lão tử muốn đem những cái yêu diễm đồ đê tiện ở bên ngoài đó chém chết!!!
Ngôn Linh, "......" Lời nói của cô chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao. Còn muốn cô lặp lại lần nữa?
Không nói!
Cô ngước mắt, đang chuẩn bị cự tuyệt, đột nhiên nhìn thấy giá trị hắc hóa vẫn luôn không nhúc nhích đang cọ cọ tăng lên +1, +2......
Thẳng đến con số dừng lại ở 90, mới dừng lại.
Bỗng chốc, Ngôn Linh nhoẻn miệng cười.
" Tôi nói, tôi muốn lại đi tìm nam nhân làm bánh kem cho tôi! Anh không làm bánh kem cho tôi, dựa vào cái gì ngăn cản bước chân của tôi đi tìm nam nhân...... Ngô......"