Editor☘️: Lãnh Sam.
()...,
Ngôn Linh dựa theo khẩu vị của bản thân, lựa chọn một nhà hàng.
Lúc này đã qua giờ cơm, không có bao nhiêu người.
Cũng không cần xếp hàng.
Sau khi ăn xong, cô lại đi chọn điện thoại, nhưng là, thật đáng tiếc, không có chọn được kiểu dáng cô thích.
Chờ cô lăn lộn xong một vòng, thời điểm cô quay trở lại khu dạy học dưới lầu của trường, thời gian tính vừa vặn tốt.
Cách thời gian đi học còn mười phút.
[ Thân thân, căn cứ theo biểu hiện của đại số liệu, bên này kiến nghị ngài trực tiếp đi phòng học Phong Lâm đem quần áo trả cho hắn!]
Ngôn Linh, "???"
Có thể hay không bình thường nói chuyện?
[ Thân thân? Xin hỏi còn có cái vấn đề gì sao?]
"....... Không thành vấn đề." Sắc mặt Ngôn Linh biến thành màu đen.
Không nghĩ lại nói chuyện cùng hệ thống.
Vị hệ thống này của cô, luôn làm cho cô có một loại xúc động muốn một giây đem nó che chắn đi.
Ngôn Linh xách theo quần áo dựa vào nhắc nhở đi tới phòng học Phong Lâm.
Cô đứng ở cửa phòng học, trộm liếc mắt hướng vào bên trong nhìn một cái, cũng không thấy được bóng dáng Phong Lâm.
Ngược lại thấy được một gương mặt có chút quen thuộc.
Ngôn Tuyết?
Cô ta tại sao ở chỗ này?
[ Thân thân, Ngôn Tuyết và Phong Lâm là bạn học cùng lớp.]
Ở chỗ này nhìn thấy Ngôn Tuyết, là chuyện thật bình thường.
Ngôn Linh sắc mặt thanh lãnh, "......" Tựa hồ đột nhiên hiểu nguyên nhân hệ thống lại ra cái chủ ý muốn cô đến phòng học trả quần áo cho Phong Lâm?
Từ từ, cô còn có một cái nghi vấn.
" Cái kia gọi cái gì sở, sở, Sở Hạ? Hắn có phải hay không cũng ở chỗ này?"
[ Thân thân, thật thông minh!]
Nhanh như vậy, liền biết suy một ra ba, siêu giỏi!
Ngôn Linh khuôn mặt nhỏ thanh lãnh, cô liền biết! Hệ thống không phải cái thứ gì tốt!
Sao bỗng nhiên hôm nay lại có tâm ý đề cho cô một cái kiến nghị???
Đều là hố! Đều là hố!
Cô xách theo giáo phục xoay người muốn đi, chân còn chưa có bước ra, lại lui trở về.
Không đúng.
Cô lại không phải nguyên chủ.
Cô vì cái gì phải đi?
Tới đều đã tới, dù sao cũng phải đem giáo phục đưa lại cho Phong Lâm!
Liền tính hệ thống hố cô thì như thế nào? Dù sao cô cũng không chỗ nào cảm thấy sợ hãi.
Sở Hạ?
Cô lại không thích Sở Hạ, tại sao phải lo lắng?
Còn có Ngôn Tuyết? Không chừng chính là tên hung thủ đem nguyên chủ đẩy xuống hồ nước!
Hừ, trực tiếp đối diện!
Ngôn Linh đứng ở trên hành lang, thật mau liền hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Rốt cuộc, đột nhiên có một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp xuất hiện bên ngoài lớp của bọn họ, hơn nữa bộ dáng kia rõ ràng là đang đợi người, tính bát quái trong cơ thể, tự nhiên không thể ức chế.
Nhìn nhìn, những người đó phát hiện, tiểu tỷ tỷ tựa hồ không chỉ xinh đẹp.
Gương mặt kia, kiều tiếu thanh thuần, còn mang theo vài phần kiều mị câu nhân.
Một đôi mắt đẹp, thanh triệt trong sáng.
Nhìn đến người, trái tim nhỏ bùm bùm loạn nhảy.
Đột nhiên, có một nam sinh, ức chế không được cổ xúc động kia, cọ chạy đi ra ngoài, đi đến trước mặt Ngôn Linh.
Mặt nam sinh, nhiễm vài phần đỏ ửng, hắn thật cẩn thận hỏi, " Cậu, cậu, có thể cho, cho tôi cái phương thức liên hệ không?"
Hắn thật vất vả mới nói xong một hơi, sắc mặt đã hồng gần như lấy máu.
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, không ít người trong phòng học phát ra một trận kinh ngạc cảm thán.
Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp vừa xuất hiện, liền có người lớn mật như vậy muốn đi xin phương thức liên hệ, thật đúng là...... Thật làm người ta đố kỵ dũng khí quyết đoán của nam sinh kia.
Chợt.
Liền ở thời điểm Ngôn Linh kinh ngạc nhìn nam sinh kia.
Cửa sau phòng học lại cọ cọ trào ra mấy nam sinh, đi đến trước mặt cô, sôi nổi cầu phương thức liên hệ.
Ngôn Linh, "......." Cô chỉ là muốn đưa cái giáo phục mà thôi.
Mắt nhìn người lại đây càng ngày càng nhiều, cô lên tiếng, không chút do dự cự tuyệt, " Không thể."
Ừm?
Điện thoại của cô giống như hỏng rồi, lại không chọn được điện thoại phù hợp sở thích.
Cho nên, nơi nào có phương thức liên hệ?