Trong cặp con ngươi xanh lam xẹt qua một đạo ánh sáng vẩn đục, tích tắc sau thì rút đi, đôi tay nâng lên lặng lẽ ôm eo Yến Lạc, từ từ siết chặt, đầu hoàn toàn tựa vào cổ cô.
Hơi thở của hắn bị đè nén xuống, giống như đứa trẻ phải chịu nhiều ủy khuất, giờ đang tìm người che chở.
Cảm nhận được thân hình Tu Ẩn đang kề sát, giờ phút này thật ra Yến Lạc có chút đau lòng.
Sự ác liệt trước đó phát ra từ người Tu Ẩn đã biến mất vô tung vô ảnh, hiện tại hắn chỉ như là một đứa trẻ không quá mười lăm, mười sáu tuổi.
"Không có chuyện gì chứ?" Thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai, nhẹ nhàng ngưng lại, mang theo nghi vấn nhàn nhạt. Có chút ngứa.
Yến Lạc hơi nghiêng đầu, sợi tóc vàng mềm mại phất qua cổ của cô, đem theo hơi thở độc hữu của thiếu niên. (*Độc hữu: duy nhất, chỉ một người có.)
Sau đó gật mạnh đầu, vỗ vỗ lưng của thiếu niên, "Ừm, không có việc gì."
Mi mắt Tu Ẩn khẽ rũ, khoé môi cong lên một chút, ấm áp a.... Là loại cảm giác này sao?
Là loại đồ vật dễ dàng chạm vào.... Dễ dàng có được như vậy sao?
Bên cạnh truyền đến thanh âm va chạm, Yến Lạc hoảng sợ, đáy mắt Tu Ẩn xẹt qua ám quang, nhưng hắn không buông tay.
“Yến Lạc điện hạ, Tam điện hạ, hai người đang làm gì?”
Thanh âm này làm đồng tử Yến Lạc co rụt lại, nhưng do bị Tu Ẩn gắt gao ôm chặt, nên chỉ có thể miễn cưỡng quay đầu nhìn.
Không ngoài dự đoán nhìn thấy sắc mặt xanh mét của hầu gái.
Hầu gái này là người trước đó cô đã gặp qua, từng là thầy dạy lễ nghi cho An Đức Liệt. Bởi vì liên quan đến chuyện vương vị nên cơ hồ tất cả những người bên cạnh An Đức Liệt đều cho rằng Yến Lạc là vị hôn thê chính thức của hắn.
Mà bây giờ thấy Yến Lạc đang ôm nhau với Tu Ẩn, thái độ này đích xác không có gì sai.
Cảm nhận được thân mình Yến Lạc hơi cứng lại, ý cười trên khoé môi Tu Ẩn càng đậm, tay hơi buông lỏng, hm? Sợ rồi?
Nếu sợ…… Thì vì sao lại muốn tới trêu chọc người mà cô không nên trêu chọc chứ?
Nhưng lúc này đây Yến Lạc không phải thật sự sợ hãi, đơn thuần chỉ là bị doạ mà thôi.
Chê cười, từ lúc chạy trốn cô đã dự đoán trước được tình huống sẽ bị tìm thấy, chẳng qua so với trong tưởng tượng của cô thì nó đến sớm hơn thôi.
Tiểu Phấn Hồng: "Thật không ngờ ký chủ còn có khả năng liệu sự như thần?"
Yến Lạc: "Chuyện, chuyện (  ̄︶ ̄) ↗."
Tiểu Phấn Hồng:……
Yến Lạc hơi đẩy Tu Ẩn ra, dứt khoát xoay người, lúc lời nói tuôn ra thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên.
"Tôi cho rằng tự do của tôi không nên bị các người hạn chế, rốt cuộc tôi vẫn là khách nhân của quốc gia các người. Thậm chí cho dù nước của tôi chỉ là một nước nhỏ nhưng dù sao cũng có đất đai phì nhiêu, tài nguyên phong phú, có quan hệ giao lưu mật thiết với quốc gia của các người. Không lẽ An Đức Liệt điện hạ lại đối đãi với khách nhân tôi như vậy sao?"
"Đinh —— Giá trị hắc hoá của Ngãi Nhĩ Tư Lan Khắc Tu Ẩn +15, đạt 66/100."
Yến Lạc sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp đôi mắt xanh lam mang theo kinh ngạc nhìn về phía cô.
Màu xanh lam tựa như đá quý, tản ra ánh sáng nhu hoà làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
"Đinh —— Giá trị hắc hoá của Ngãi Nhĩ Tư Lan Khắc Tu Ẩn -20, còn 46/100."
"Đinh —— Giá trị hắc hoá của Ngãi Nhĩ Tư Lan Khắc Tu Ẩn -5, còn 41/100."
Thực hiển nhiên người nọ không nghĩ tới Yến Lạc nhìn như thập phần mềm mại dịu ngoan sẽ nói ra được những lời như vậy, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Tu Ẩn phục hồi tinh thần, khóe môi cong lên một tia ý cười.
Thông báo nho nhỏ: Thật xin lỗi mọi người, thời gian vừa rồi mình không thể nào đăng truyện lên cho các bạn được, một phần do watt nhà mình bị trục trặc nho nhỏ, một phần do mình đang học đội tuyển nên khá bận. Nhưng mình sẽ cố đăng truyện thường xuyên hơn, nên mong các bạn vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ mình.
Chúc các bạn có một buổi tối ngủ ngon, ngày mai sẽ lại là một ngày tốt đẹp. ❤️