"Phải không?" Quân Sâm hơi hơi ngẩng đầu, nhìn tiểu cô nương trong lòng ngực, hô hấp nóng rực phả vào gương mặt cô.
Bên trong đôi mắt kia phản chiếu ra đôi mắt hiện tại có chút vẩn đục của hắn.
Một thanh triệt, một vẩn đục.
Nhìn cánh môi phấn nộn của cô, Quân Sâm có chút không nghĩ kiềm chế cảm xúc của mình, cúi đầu cọ lên.
Mới đầu là nhẹ nhàng, từng chút sờ soạng.
Thẳng đến khi nghe thấy tiểu cô nương ưm một tiếng, mới là đột nhiên tăng lớn sức, mang theo hai phần tàn nhẫn.
Tinh tế đảo qua hàm răng cô, dùng sức hút một chút.
Hai hơi thở dây dưa ở bên nhau, triền miên.
Hô hấp đều là có chút không xong, Yến Lạc càng là bị hôn đến có chút mơ màng, nửa híp mắt, đáy mắt mờ mịt hơi nước nhìn người trước mắt.
Khuôn mặt nhỏ tròn tròn lây dính nhan sắc đỏ hồng, mê người đến nỗi khiến người khác muốn cắn một ngụm.
Quân Sâm hơi hơi rút lui, bụng dưới buộc chặt, có thể rõ ràng cảm nhận được lửa nóng của mình và cảm giác gấp không chờ nổi.
Bất quá còn không phải hiện tại.
Cô như là một tờ giấy trắng, cái gì cũng đều không hiểu, mà hắn hiện tại có thời gian để làm cô hiểu, sau đó rốt cuộc không thể rời đi hắn.
"Anh cũng thích Lạc Lạc nhất." Quân Sâm biết nghe lời phải mở miệng, ôm chặt tiểu cô nương còn mơ mơ màng màng không biết hôm nay là ngày nào, thanh âm ám ách đến kỳ cục.
Giờ phút này, nhà ăn chỉ mở một bóng đèn nhỏ không quá sáng, bức màn nửa mở ra, cửa sổ không đóng lại, gió nhẹ thổi bức màn bay lên, mang theo không khí ái muội.
Ánh đèn trong phòng bếp chiếu vào sườn mặt của Quân Sâm, nửa sườn mặt bên kia lại bị bóng tối che đậy.
Thánh khiết mà lại có chút tối tăm.
"Nếu đều thích nhau như vậy.. Liền không cần tách ra."
Ở trong tim mở ra một khe hở, làm em tiến vào, liền không cần ra ngoài, được không?
* * *
Từ sau hôm đó, Quân Sâm không còn có che dấu mục đích đối với Yến Lạc, vốn dĩ thời điểm Yến Lạc làm mèo, hết thảy đều có hắn thu xếp, giờ phút này cũng thuận tay mà hoàn hoàn tiếp nhận cuộc sống của Yến Lạc.
Thời gian lại là đi qua hơn nửa tháng, Yến Lạc được nuôi đến trắng trắng tròn tròn đến nỗi cảm thấy chính mình là một con heo đang chờ làm thịt, rốt cuộc ở một buổi sáng nào đó phát hiện tai mèo của mình cũng đã biến mất.
Lúc ấy, Quân Sâm không biết rốt cuộc là khi nào lại lẻn đến trên giường cô, ôm cô ngủ, sờ soạng trên đầu cô một lúc lâu, lộ ra cảm xúc phức tạp có chút sung sướng, lại có chút thất vọng.
Xem ra, người này là thực thích lỗ tai cô, cho nên rõ ràng biết lỗ tai cô có bao nhiêu mẫn cảm, còn luôn chơi chơi lỗ tai cô, như là chơi không biết đủ.
Bất quá hiện tại Yến Lạc trừ một đôi mắt dị sắc ra, đã nhìn giống một cô gái bình thường.
Mà sói xám rốt cục là lộ ra mục đích chân chính của hắn.
Nhìn Quân Sâm ý cười Quân Sâm ý cười đầy mặt cầm một cặp kính áp tròng màu đen đi về phía mình, Yến Lạc phản ứng đầu tiên chính là chạy mau.
Đương nhiên không có chạy thoát, bị người này một phen ôm tới trong lòng ngực.
Vì thế sau một lần Boss ôm một cục bông trắng ngày ngày đi làm khiến đám quản lý cấp cao khiếp sợ, lần này, một tiểu cô nương xinh đẹp theo sau Boss lại nhanh chóng gây ra một đợt sóng thần trong công ty.
Rốt cuộc gần đây lão đại đi làm có chút không ổn định, luôn là hai ba ngày lại nghỉ một buổi sáng, cũng không có mang theo cục bông trắng kia, bất quá trước kia cũng là thường xuyên như vậy, cho nên mọi người cũng không có để ý.
Thẳng đến hôm nay..
Tiểu cô nương xinh đẹp đi theo phía sau Quân Sâm thoạt nhìn rất nhỏ tuổi, nộn nộn, cảm giác cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, sợi tóc mềm mại dài đến vai, đôi mắt to tròn đánh giá khắp nơi, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, nhìn đáng yêu đến cực điểm.