Đầu óc Cận Bùi rơi vào trống rỗng trong nháy mắt, rồi hàng vạn ý nghĩ lại trong nháy mắt này mà tuôn ra!
Hắn được làm cha?!
Là thật hay giả?
Là khi nào có? Trách không được nàng nhiều ngày như vậy vẫn luôn khó chịu không vui!
Hại hắn còn tưởng rằng nàng bắt đầu muốn giữ khoảng cách với hắn!
Là nam hay là nữ?
Nam gọi là gì? Nữ gọi là gì?
Nếu là nam thì về sau dạy hắn học cái gì? Nữ thì về sau dạy nàng học cái gì.........
Vừa nhớ tới vài ngày trước đó nàng luôn mệt mỏi bất kham, đối với Cận Bùi tỏ vẻ không gần gũi thân thiết, hơn nữa càng thêm gầy ốm, làm cho hắn đau lòng, hắn còn nhỏ nhen mà tự cho rằng nàng chán ghét hắn!
Ngẫm lại ý nghĩ của hắn lúc ấy, lại nhìn nàng hiện tại có bao nhiêu vất vả, hắn liền oán trách chính mình sơ ý, không phát hiện được nàng có điểm khác thường!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều rơi vào dòng suy nghĩ của riêng mình, mà Hứa Tâm giờ đây vẫn không thể nào tiếp thu được chuyện này, một lời nói ra đối với nàng chính là sét đánh giữa trời quang!
Nhìn bên kia mọi người sung sướng vui vẻ, lại nhìn chính mình lẻ loi cô đơn, trong lòng nàng pha tạp đủ loại cảm xúc, hụt hẫng có, ê ẩm có, trướng trướng cũng có! Cái loại cảm giác này giống như bị một thứ gì đó chầm chậm đâm vào tim của nàng, khó chịu vô cùng!
Nếu như bình thường thì thôi, nàng vẫn có thể cố gắng bày ra sắc mặt bình đạm nhìn bọn họ ân ái, vậy mà bây giờ người vào cửa sau là Tô Cẩm cũng đã có mang, còn chính thê nhập phủ trước là nàng, bụng trước sau vẫn là một chút phản ứng cũng không có!
Ở nơi này, nàng không có một chút địa vị nào, cũng không thể hoà hợp được với mọi người, nàng cảm thấy khó khăn vô cùng...... Mệt mỏi quá......
"Đại Lang, Tức Phụ như vậy đã được bao lâu rồi?" Lão phu nhân tươi cười đầy mặt, sự vui vẻ phát ra từ chính nội tâm bà!
"Hồi tổ mẫu, có lẽ là đã được mấy tháng." Tô Cẩm nói.
"Sao có thể sơ ý như vậy, thân thể của mình không thoải mái cũng không phát hiện ra?" Lão phu nhân oán trách.
"Tô Cẩm dù sao cũng là lần đầu tiên hoài thai, không biết cũng là chuyện bình thường, bản thân không phải vẫn là một hài tử sao." Tô Cẩm vào phủ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đại phu nhân vui vẻ hoà ái nói chuyện với nàng.
Nhìn biểu cảm chân thành của bà cũng biết được bà thật sự rất vui sướng, cùng nói chuyện với nàng, chi bằng nói là bà muốn nói chuyện với hài tử trong bụng Tô Cẩm.
Người tới tuổi trung niên, con cái của mình cũng đã thành gia lập thất, vì vậy vẫn luôn hi vọng có thêm tôn tử để nối dõi tông đường, hơn nữa đây còn là thời cổ đại, chuyện này cũng quá bình thường!
Đại lão gia tuy rằng vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ nhưng ánh mắt của ông lại lộ rõ sự cao hứng, ý cười trên mặt không cách nào ngăn lại được!
Hỉ sự này đến làm người Cận gia cười không ngớt, trong khoảng thời gian này lại có hai hỉ sự liên tiếp, thật là chuyện đáng mừng!
Người miễn cưỡng cười vui, chúc mừng không chỉ có Hứa Tâm mà còn cả một nhà ba người của nhị phu nhân, bọn họ đương nhiên không mong một nhà đại lão gia có tôn tử trước để lấn áp bọn họ!
Tuy rằng là thân huynh đệ, nhưng đến lúc phân nhà, lại còn liên quan đến việc phân chia tài sản của từng người, ở cổ đại, anh em bất hoà cũng không phải là chuyện gì kì lạ!
"Được rồi, mọi người cũng đừng vây quanh Tô Cẩm nữa, mau mau dùng bữa cho xong còn tìm đại phu đến xem tình hình của nàng." Cuối cùng vẫn là lão phu nhân phải lên tiếng phân phó.
Chẳng qua vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người cũng không còn tâm tư ăn cơm, thưởng trăng, ngay cả gánh hát được mời đến cũng thì thầm với nhau, một đám người tự động ăn nhanh nhanh phần cơm được Cận phủ cấp cho rồi sớm trở về.
Tô Cẩm được Cẩn Bùi nhẹ nhàng nâng đỡ, cùng đi tới phòng của lão phu nhân, đợi đại phu bắt mạch xong, xác định đúng là hỉ mạch, nàng mới đần độn lại bị Cận Bùi nâng trở về.
Dù ở hiện đại hay ở cổ đại, nàng đều chưa từng làm mẹ, kinh nghiệm ở đâu ra, nguyên chủ cũng đã hai mươi tuổi, sinh hài tử ở cổ đại cũng không tính là sớm.