" Đừng quan tâm đến nó, tin tức này cũng không chỉ đích danh, công ty của các cô không phải cũng có mấy nhóm nữ mới ra mắt sao, nhóm ba người cũng không phải không có, ai nói chính là các cô được, huống chi La Mạn không phải đã sớm giải ước sao..."
"Tôi biết." Tô Cẩm gật đầu.
" Giới giải trí chính là lắm thị phi như vậy, đợi hai ngày thì tốt rồi."
" Ừ."
" Cô cũng đừng để ở trong lòng."
" Tôi không để ở trong lòng, vì vậy đem điện thoại cho tôi đi."
"......"
"...Được." Mạc Khôn cuối cùng vẫn là đưa điện thoại di động cho Tô Cẩm.
"Mạc tiền bối, lịch trình của anh dày đặc cũng nên đi thôi, tôi có thể tự lo cho bản thân mình, cũng muốn được yên lặng một chút."
"...Được." Mạc Khôn gật đầu, xoay người đi ra cửa, mới quay lại nói: "Chuyện này cứ để cho tôi, tôi sẽ xử lí tốt, cô đừng lo lắng."
Tô Cẩm vừa định cự tuyệt, hắn đã nhanh rời khỏi phòng, muôn vàn lời muốn nói chỉ có thể hóa thành một câu chân thành: "Cảm ơn."
Tô Cẩm ở bệnh viện một lần chính là ba tháng, ba tháng này cô liền giống như rùa đen, tận lực trốn đi, giấu đi, đem chính mình bảo hộ kiên cố không gì phá vỡ nổi, bất luận phong ba bão táp gì bên ngoài cũng không thể quấy rầy đến cô.
Mà cũng trong thời gian ba tháng, tất cả những tin đồn nhảm nhí về cô đã dần dần bình ổn, huống chi còn có Mạc Khôn trợ giúp, cô không chịu quá nhiều công kích từ cộng đồng mạng.
Thậm chí nhờ vụ bê bối này, ngược lại có nhiều fan trung thành hơn liều mạng giúp cô tẩy trắng, cũng mượn nguyên nhân bị thương làm rất nhiều fans vì cô mà đau lòng, tự nhiên nhờ vậy mà phản ứng tốt dần dần áp đảo phản ứng tiêu cực của người qua đường.
"Hôm nay cảm giác thế nào?" Mạc Khôn vẫn trước sau như một, mỗi ngày mang theo một bó bách hợp tới, sau đó là mang theo món cháo yêu thích của cô - cháo trứng hột vịt bắc thảo thịt nạc.
"Cũng không tệ lắm." Tô Cẩm buông quyển sách trên tay, dựa vào trên giường mỉm cười.
"Tới, ăn cháo." Mạc Khôn săn sóc đem hộp cháo mở ra, trên để sẵn một cái muỗng, Tô Cẩm nhận lấy sau đó yên lặng uống cháo, cứ như vậy, đã lặp lại rất nhiều lần.
Tô Cẩm có đôi khi thật sự không hiểu được thái độ giữa bọn họ, còn có cảm giác của Mạc Khôn đối với mình là gì, có đôi khi, hai người không hẹn mà bốn mắt nhìn nhau, bối rối ngượng ngùng, đều rất ái muội.
Chỉ là một lúc sau lại làm như không có việc gì xảy ra, cả hai đều cố ý kéo xa khoảng cách.
" Thật ra... Mạc tiền bối, anh cũng không cần mỗi ngày đều tới thăm tôi, tôi hiện tại đã có thể tự lo cho chính mình, tự mình giải khuây." Tô Cẩm ăn xong buông hộp cháo nói.
"Không làm sao, đây đều là chuyện bạn bè nên làm, cũng không phải tôi cố ý, chẳng qua vừa vặn đóng phim ở gần đây nên tiện tới xem thôi." Mạc Khôn cười hoàn mỹ, lời nói lại có chút ý tứ xa cách.
Cái này làm cho Tô Cẩm vốn dĩ tưởng tự mình đa tình cũng không thể nói gì hơn, hắn chính là một người hoàn mỹ như thế, cùng ngươi ở chung nhưng cũng nắm bắt rõ ràng khoảnh cách, không để cho ngươi mơ màng.
"Cũng tốt, như vậy vừa hay." Tô Cẩm nhún vai, không nghĩ hắn quay phim lại có thể lấy bối cảnh ở gần nơi này.
Lần trước quay tác phẩm điện ảnh, cô bởi vì bị thương, lại dính đến bê bối, vì vậy mà công tác tuyên truyền hoàn toàn không có tham gia, ngày công chiếu phim, mọi người chắc chắc đều nghe danh tiếng của Mạc Khôn mà đến, phòng bán vé hưởng ứng cũng rất lớn.
Hơn nữa sau khi xem xong phim, ấn tượng của mọi người đối với Tô Cẩm ít nhiều cũng có chút đổi mới, mặc kệ là ấn tượng tốt hay vẫn là ấn tượng xấu, mọi người đều xem như nhớ kỹ nhân vật của Tô Cẩm - nữ nhân duy nhất trong phim!
"Hiện tại chân đã khôi phục như thế nào rồi?" Mạc Khôn lại hỏi.
" Cũng khá tốt, cơ bản là có thể xuống giường đi bộ một chút." Kỳ thật cô bỗng nhiên phát hiện xương cốt của mình khôi phục rất nhanh lại rất tốt...