Đọc hết một loạt bình luận, còn có fans Mạc Khôn ở Weibo của cô khai chiến, Tô Cẩm chỉ có một loại cảm giác - bất lực.
Tết nhất không có việc gì, mọi người đều nhàn đến đau trứng, tin tức ra vừa vặn làm đề tài bát quái vô cùng hot, không thể dìm xuống được.
Hơn nữa mới sáng sớm, điện thoại của Tô Cẩm không phút nào được nghỉ, không phải gọi điện tới thì nhắn trong WeChat, bên người bằng hữu đều đang hỏi cô cùng Mạc Khôn rốt cuộc là quan hệ gì, hỏi cô hiện tại thật sự ở Cáp Nhĩ Tân sao? Hỏi người trên ảnh chụp thật sự là cô sao?
Tô Cẩm lười để ý trực tiếp tắt điện thoại, ngủ một giấc đến tận xế chiều, sau đó mặc quần áo trang điểm, cùng Mạc Khôn đi xem khắc băng.
Ban đêm ở Cáp Nhĩ Tân vô cùng mỹ lệ, mà khắc băng càng là tác phẩm nghệ thuật xa hoa lộng lẫy, bày biện tựa như một vương quốc băng.
Bởi vì vừa sang năm mới, cho nên người cũng không quá đông, bằng không chỉ bằng mức độ nổi tiếng của hai người bọn họ còn đi xem khắc băng, có thể không bị người quây đến nghẹt thở là may lắm rồi!
Kỳ thật minh tinh như bọn họ nhìn vào thì thấy cuộc sống rất thoải mái nhưng lại có rất nhiều thứ bất tiện, đơn giản từ chuyện đi du lịch này, luôn phải lựa chọn xuất ngoại hoặc đi vào thời điểm ít người. Bằng không ngày thường ai dám ló mặt ra đi du lịch?!
Nói tự do, cũng không tự do, đặc biệt người có độ nổi tiếng cao như Mạc Khôn, càng là không dễ.
"Đến đây đến đây, chỗ này có thể chụp ảnh này!" Tô Cẩm đang mải nghĩ ngợi, nhìn Mạc Khôn xuất thần thì hắn lại đột nhiên giơ camera nhích lại gần.
"Tới, mỉm cười, mỉm cười." Mạc Khôn giơ camera nói.
"Ai nha, chú ý góc độ, góc độ, góc độ, chụp như vậy khó coi chết đi được!" Tô Cẩm dở khóc dở cười, đoạt lấy camera điều chỉnh máy cho phù hợp.
Quả nhiên nam nhân đều là không hiểu thẩm mỹ.
"Aiz...góc như vậy anh chụp không tới..." Mạc Khôn lên án nói.
"Anh ngồi xổm xuống một chút, sao anh lại cao như vậy chứ, tới, mau mau! Chụp được rồi chứ......"
"Tới, chụp chỗ này, chỗ này đẹp, chụp toàn cảnh, em giúp anh chụp anh lại chụp giúp em! Mau mau!" Mạc Khôn lại chạy tới một toà nhà băng khác, tự tạo dáng hắn cho là soái nhất.
Tô Cẩm bất đắc dĩ cười, từ khi vào thành băng cô mới phát hiện Mạc Khôn cứ như một đứa trẻ con vậy, không đúng, là càng ở chung lâu hắn mới hiện nguyên hình làm Mạc ba tuổi.
"Tới, cầm máy ảnh giúp em, tay trái anh đặt ở cổ áo làm dáng sửa cổ áo chút, tay phải để vào túi, hơi hơi nghiêng người, cười nhẹ thôi, tuyệt đối mê người! Chính là như vậy!"
Tô Cẩm một bên chỉ huy một bên ấn máy ảnh.
Mạc Khôn đổi rất nhiều dáng chụp, Tô Cẩm cũng đi theo chụp một đống lại một đống.
"Lão công, mau xem, đôi tình lữ bên kia thật hạnh phúc a, tổ hợp soái ca mỹ nữ, anh xem người kia có phải rất giống Mạc Khôn hay không?"
"Chắc là em nhìn lầm rồi, đừng nhìn, tới, anh chụp ảnh giúp em!"
Cuộc trò chuyện của hai người kia đều truyền vào trong tai Tô Cẩm, nhìn qua cô vẫn có vẻ bình thường như không, khóe miệng lại nhẹ nhàng giương lên.
Kỳ thật hạnh phúc, có đôi khi chính là cùng nhau trải qua những phút giây yên bình này.
"Tới tới tới, đến lượt anh chụp cho em." Mạc Khôn hấp ta hấp tấp chạy tới nói.