Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 117: Dịch Dương, thật xin lỗi 9



Gương mặt Lâm Tịch mang vẻ âm hiểm không hợp với tuổi của mình, Ngải Mẫn nhìn thấy rùng mình một cái, đây là con gái bảo bối của mình sao?

Rõ ràng thấy cô nở nụ cười rực rỡ, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo không giải thích được: "Tư gia không dám công khai động thủ với Tần gia chúng ta, thứ nhất là kiêng kị ảnh hưởng của ông nội Ba trong giới chính trị, thứ hai là vô cớ ra tay sợ cuối cùng bị người ta tấn công tiêu diệt. Nếu như Tư gia tuyên bố kết thông gia cùng chúng ta với bên ngoài, mà con trai Tư gia lại phản bội con thì sao? Nếu như phản bội chưa đến mức nghiêm trọng, như vậy lại thêm chuyện tìm người ám hại con, lý do như vậy cũng đủ cho ba ra tay rồi! Có một chi ông nội Ba tọa trấn, người nào còn dám đến cướp thức ăn trước miệng cọp?"

"Không được!" Ngải Mẫn quả quyết từ chối: "Tần Chính, từ trước tới giờ nhà chúng ta không cần dùng hôn nhân của con cái để củng cố, đã biết rõ trong lòng người ta mang ý đồ xấu thì càng không thể bỏ mặc Minh Nguyệt đưa mình vào nguy hiểm, em kiên quyết không đồng ý!"

"Mẹ, mẹ và ba cũng không thể chăm sóc con cả đời. Mẹ luôn bảo vệ con như vậy, con vĩnh viễn sẽ không bao giờ tự mình đi được. Muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó, con hưởng thụ tất cả mọi thứ Tần gia cho con, tương tự cũng phải nhận lấy tất cả những thứ mà Tần gia giao cho con, mới có thể xứng đáng với họ Tần, xứng đáng với cuộc sống ba mẹ mang đến cho con!"

Lâm Tịch vừa nói xong, nước mắt Ngải Mẫn lập tức rơi xuống, Tần Chính đi tới thương tiếc lau khô nước mắt của bà: "Em xem, con bé rất hiểu chuyện. Hơn nữa, lão Tần anh còn sống đấy, sao có thể trơ mắt nhìn Minh Nguyệt nhà chúng ta bị người ta ức hiếp? Trừ khi anh chết rồi, nếu không ai cũng không thể ức hiếp hai mẹ con em!"

Lâm Tịch và Tần Chính liên tục đảm bảo, an toàn là tuyệt đối trên hết, trả thù thứ hai, Ngải Mẫn mới coi như thôi.

Lâm Tịch suy nghĩ, lại nói với Tần Chính: "Ba, con đề nghị ngày mai ba đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, nếu quả thật giống như con nói như vậy, ba có thể thử tin tưởng con, trước khi con trở về trường học sẽ làm cho ba và mẹ một chút thuốc Đông y điều trị thân thể, vừa uống và tắm thuốc, đợi một thời gian, thân thể của ba có thể khôi phục."

Tần Chính cười sảng khoái: "Không cần đi bệnh viện kiểm tra, những năm này ba đều định kỳ đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, bọn họ cũng không có phát hiện ra, so với bệnh viện, ba tình nguyện tin tưởng con. Chẳng qua, thành thật mà nói, ba và mẹ có con là đủ rồi."

Lâm Tịch biết Tần Chính nói thật, cho tới bây giờ ông ấy cũng chưa từng tiếc nuối vì Tần gia chỉ có một đứa con gái, những chuyện này ông ấy nghĩ rất thoáng, trong lịch sử 5000 năm của Trung Quốc, người nào dám nói tuyệt đối sẽ không bị đứt đoạn truyền thừa? Sinh con trai thì như thế nào, ngoại trừ nhà Thanh, cuối cùng triều đại nào không phải chôn vùi trong tay đàn ông?

Lâm Tịch giậm chân một cái: "Con mới không muốn gánh vác gia nghiệp to như vậy, mệt mỏi muốn chết. Hai người ngoan ngoãn làm theo lời con nói, sinh em trai cho con, đào tạo nó thật tốt, để nó đi lao lực, đến lúc đó chờ nó trưởng thành, con chỉ cần yên tâm làm sâu gạo là được rồi!"

Lâm Tịch bảo Tần Chính nằm ngửa, xoa bóp mấy huyệt vị bị phong bế vài lần, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Tần Chính cảm thấy giống như có con kiến nhỏ đang chậm rãi bò từ mấy chỗ đó về phía đan điền, trong lòng không khỏi kinh ngạc, con gái mình mới nhập học một tháng vậy mà đã lợi hại như vậy?

Buổi tối Lâm Tịch trở về phòng của mình, lần đầu tiên trong nhiệm vụ chủ động liên hệ A Lê: "Này, tôi muốn dạy vợ chồng Tần Chính luyện tập hai mươi Đoạn Cẩm có được hay không?"

"Nếu người dạy cho cô chưa từng nói gì thì không có vấn đề. Chỉ cần những chuyện cô làm sẽ không thay đổi bố cục thế giới, bình thường mà nói đều có thể. Không có việc gì không cần liên lạc với tôi, một lần phải tiêu hao ba điểm huyền tinh, đây là vị diện bình thường, nếu đến vị diện cao cấp, tiêu hao huyền tinh càng nhiều." A Lê giống như một bà chủ keo kiệt lải nhải cắt đứt liên lạc.

Nếu như kinh mạch vợ chồng Tần Chính bị đứt giống như Nhị Nha Vũ gia thì Lâm Tịch sẽ không dám dạy, trước khi hỏi A Lê Lâm Tịch đã bắt mạch cho bọn họ, nền tảng thân thể hai người đều tốt, Lâm Tịch nghĩ rằng tu tập hai mươi Đoạn Cẩm đề cao tố chất thân thể, như vậy có thể đẩy nhanh quá trình thụ thai của Ngải Mẫn.

Thật ra đây cũng là chủ ý nhất thời của Lâm Tịch, mặc dù Tần Minh Nguyệt không phải đồ ngốc, nhưng cô ấy bị vợ chồng Tần Chính nuôi nấng quá đơn thuần, cũng không thích hợp sống trong những cuộc đấu đá cạnh tranh ngươi lừa ta gạt của giới kinh doanh, coi như giải quyết Tư gia, khó đảm bảo không xuất hiện nhà khác.

Tần Minh Nguyệt cũng không phải loại bạch liên hoa chỉ cần có tình yêu uống nước no bụng đó, nhưng cô ấy quá thành thật thẳng thắn, thích chính là thích, ghét chính là ghét, tuyệt đối không thỏa hiệp quyết không qua loa, người như vậy, nếu như thân phận của cô ấy là bác sĩ như Từ Mạn Vân, có thể tùy ý trương dương sống hết đời, đáng tiếc, trên người cô ấy gánh vác toàn bộ hưng suy của Tần thị, Tần thị sẽ đè sập Tần Minh Nguyệt, mà Tần Minh Nguyệt cũng rất có thể sẽ hủy hoại Tần thị.

Thay vì vẫn luôn đề phòng người khác, còn không bằng giải quyết vấn đề từ căn bản. Tuổi của vợ chồng Tần Chính cũng không tính lớn, những minh tinh kia đã hơn năm mươi tuổi, thậm chí sáu mươi tuổi vẫn có thể lần lượt sinh con như cũ, Tần gia bọn họ lại chẳng thiếu gì, thật sự không được còn có thể thụ tinh ống nghiệm.

Nếu hai mươi Đoạn Cẩm không nhằm mục đích thông mạch, mà chỉ thuần túy tu tập, sẽ không đau đớn giống như lúc Lâm Tịch tu luyện, còn có thể đạt được tác dụng cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, rất thích hợp vợ chồng Tần gia.

Lâm Tịch trở về chuyến này, trong ba ngày quả thật bận rộn như chó, kê đơn thuốc cho Tần Chính bốc thuốc, xoa bóp châm cứu, lại vẽ sơ đồ chi tiết kinh mạch hai mươi Đoạn Cẩm cho hai người luyện tập, sau đó giúp họ nhận những thứ mua trên mạng kia, Ngải Mẫn thấy bao lớn bao nhỏ hỏi cô mua những gì, Lâm Tịch mỉm cười thần bí không nói, Ngải Mẫn cũng không hỏi nhiều nữa.

Khi Lâm Tịch rời đi dặn dò Tần Chính, hãy chú ý đến trung tâm thương mại của Dịch thị một chút, có nguy nan gì có thể duỗi tay giúp thì giúp. Tần Chính có hơi nghi ngờ, ông ấy biết trung tâm thương mại Dịch thị, tương đối giống Tần thị, đó cũng là gia đình không vượng người, chẳng qua, tại sao con gái mình sẽ cố ý dặn dò ông ấy chú ý đến trung tâm thương mại của Dịch thị chứ?

Đối mặt với nghi ngờ của Tần Chính, Lâm Tịch rất thản nhiên: "Con có một bạn học tên là Dịch Dương, con cảm thấy người này rất không đơn giản, nhờ nhắc nhở của cậu ấy, con mới chú ý đến sự khác thường của Tư Minh Hạo."

"Ồ, Minh Nguyệt, vậy có phải cậu bạn đó có ý gì với con hay không?" Ngải Mẫn mang vẻ mặt bát quái hỏi.

Lâm Tịch im lặng, xem ra cô phải nghĩ cách khiến người mẹ tiện nghi này mang thai sớm một chút, tìm chút việc cho bà làm.

Thời gian cứ trôi qua không nhanh không chậm như vậy, đối mặt với sự háo hức nhìn chằm chằm người khác của Tư Minh Hạo, khi tâm tình Lâm Tịch tốt thì qua loa lấy lệ, tâm tình không tốt thì trực tiếp nhăn mặt rời đi, khiến Tư Minh Hạo tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng không có cách nào.

Ai bảo ta là Công chúa nhỏ Tần gia chứ?

Dáng dấp vừa xinh đẹp vừa có tiền là lỗi của ta sao?

Tất nhiên đôi khi cũng có một số người không biết thời thế tới cửa kiếm chuyện, chẳng hạn như vị lần trước ngồi dùng cơm với Tư Minh Hạo tại nhà ăn, hình như tên là Tiền Dao Dao, luôn thỉnh thoảng lấy thân phận em gái người bị hại nhảy ra bênh vực kẻ yếu.

Còn nói em gái, đồ ngốc mới nhìn không ra mặt mũi tràn đầy xuân tình của cô ta, hết lần này tới lần khác Tư Minh Hạo lại cảm thấy thỉnh thoảng có người nhảy ra như vậy để Tần Minh Nguyệt ý thức được nguy cơ cũng không tệ, ngươi không coi lão tử ra gì, vẫn có người muốn cướp lão tử về làm bảo bối đấy!

Vì vậy mặc dù trong miệng hô hào "Dao Dao không được vô lễ," chân lại giống như mọc rễ không nhúc nhích chút nào, đứng yên nhìn Tiền Dao Dao chửi mắng Tần Minh Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.